Nương Tử Xin Dừng Tay

Tai Họa Cuồng Mãng


trước sau

Cuối cùng, sau hơn mười lần liều chết cạy phá, khi răng nanh của con cự mãng kia xuất hiện vết rách, thì linh trận bên trên cái lồng thú cũng không còn chống đỡ được nữa, ầm vang vỡ tan tành, cùng với hàng rào sắt dày cộp và chốt cán bắn bay tứ tung.

Nửa ngoài Trùng Thú Xá, sau lưng có người nghe thấy tiếng động lớn vang ầm ầm, sốt ruột quay lại nói "Súc sinh, yên lặng một chút coi..."

Nhưng nửa sau câu nói của nàng đột ngột bị mắc kẹt trong cổ họng, biến thành một tiếng hét sợ hãi, "Con Xích Cương Nhiêm đã thoát ra... hự."

Khi nàng đang nói thì yêu xà đã bò đến phía sau nàng, chỉ mang một cơn gió mạnh đã thổi bay nàng ra xa bốn, năm trượng, rơi xuống đất một cách nặng nề.

Đám người lập tức sôi trào, "Là con cửu giai yêu mãng kia!"

"Mau cảnh giác, đừng để nó chạy thoát!"

"Khởi động Khốn Yêu đại trận!"

Nhưng mà, vừa rồi, mọi người đều tập trung tất cả ở phía tây Trùng Thú Xá, nên chỉ có bảy tám người là còn đang trấn thủ ở chỗ vị trí của mình.

Lúc này bỗng nhiên phát sinh sự hỗn loạn, đám người cuống quít chạy về vị trí phụ trách của mình, dĩ nhiên đã không còn kịp rồi!

Đương nhiên, là một đại tông môn ngàn năm tuổi, sẽ không chỉ có một tầng phòng ngự trong Ngự Dị Điện này.

Lập tức có người lao về phía chỗ lồi lên khỏi mặt đất một thước trên đài cao ở hướng Tây, hai tay vừa bấm vừa vẽ.

Sau một khắc, đài cao kia xuất hiện những đường kẻ, ánh sáng trắng lưu chuyển nhanh chóng dọc theo những đường kẻ thẳng đó và lan lên đến mái nhà.

Gần phân nửa Trùng Thú Xá lập tức bị hào quang chói sáng phản chiếu trong suốt.

Người kia ngẩng đầu lên nhìn một chút, cao giọng hô nói "Chỉ có đổi vị không cách nào khởi động được đại trận! Mau đến trận tuyến khác!"

Nhưng con yêu mãng này đã rất có linh trí, lúc này một đầu đuôi rắn khổng lồ vung quét bốn phía xung quanh, ngăn cản các đệ tử của Ngự Dị Điện đến gần mấy tòa đài cao khác, đồng thời cố hết sức tiến về phía đại môn.

Cũng có đệ tử quản sự bắt đầu cao giọng hô quát, tổ chức đám người công kích yêu thú, yểm hộ đệ tử đi thôi động trận tuyến.

Trong lúc nhất thời, các loại hỏa diễm, linh thuật như lôi đình, cùng không ít linh văn khí như đao, kiếm, chùy, hình ổ khóa gào thét bay về phía Xích Cương Nhiêm.

Mặc dù yêu mãng đã cố hết sức né tránh, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị linh thuật hoặc linh văn khí đánh trúng, trên người xuất hiện đạo đạo vết thương, phát ra tiếng kêu thảm "Khè khè".

Không ít đệ tử của Ngự Dị Điện cũng bị đuôi rắn trọng kích, kêu thảm bay ngược ra, hiển nhiên là cũng không bị thương nhẹ.

Trong lúc nhất thời, các loại tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng yêu thú gào thét khuấy thành một đoàn, toàn bộ bên trong Trùng Thú Xá gà bay chó chạy, một mớ hỗn độn.

Hứa Dương ghé vào đằng sau chiếc lồng giam giữ con Vượn Yêu, trợn tròn con mắt nhìn về phía con yêu mãng đang tàn phá bừa bãi kia, trong lòng thầm than không biết mình có xung
khắc gì cùng với cái đám người Ngự Dị Điện này hay không nhỉ? Sao mà mỗi lần gặp được bọn họ đều không phải là chuyện tốt vậy. Lần trước chỉ là một con thằn lằn nhỏ, lần này trực tiếp chơi luôn cả tai họa cuồng mãng mới ghê!

Có rất nhiều người ở cổng chính đang kịch chiến với con cự mãng, tuyệt đối không thể đi được. Hắn quay đầu nói với mắt nhỏ bên cạnh "Ngoại trừ đại môn, còn có đường nào khác để đi ra ngoài được nữa hay không?"

Lỗ sư điệt lau mồ hôi lạnh, hoảng vội vàng gật đầu, "Phía sườn đông, còn có một cửa nhỏ để vận chuyển thức ăn cho yêu thú."

"Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, dẫn đường a!"

"Ơ, vâng!"

Trong khoảng đất trống không xa bên ngoài Trùng Thú Xá, Trình Bình vừa nằm dài vừa nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.

Con chim Tước sống đêm kia của Hứa sư thúc quả thực quá yếu, nàng vì phòng tránh cho việc con chim đó bị phản phệ năng lượng yêu đan, nàng đã ở bên cạnh nó gần như cả đêm mà không dám chợp mắt.

Sau đó bận bịu trong Trùng Thú Xá cả buổi sáng, đã là tình trạng kiệt sức mệt mỏi, lúc này mới cùng bạn tốt đi ra hít thở không khí.

Đoạn Hoài dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt tròn trịa nói "Ngày đó chúng ta gặp hắn ở Khê Sơn, sư tỷ quên rồi sao?"

Trình Bình nói "Chính là người đã trấn trụ được Ma đạo kia?"

Đoạn Hoài gật đầu, "Đúng, chính là hắn. Ai ngờ đúng là vị kỳ tài hiếm thấy trên đời, chỉ mới mười sáu tuổi, mà hồn lực đã vượt qua bảy tấc!"

"Khó trách nàng lại dễ dàng xử lý được kẻ địch Luyện Khí Tứ Giai."

"Cũng có lẽ," Đoạn Hoài tiếp nói, "Vì vậy mà khảo hạch nhập môn còn chưa kết thúc, hắn đã bị Trầm sư tổ cướp đi mất, thu làm đệ tử thân truyền."

"Trầm sư tổ?" Trình Bình sững sờ, "Trầm sư tổ nào?"

"Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là Hồng Vân Phong kia rồi."

Trình Bình quay mặt lại, "Trầm sư tổ thu mấy tên đệ tử?"

"Chỉ có một người này a."

"Sao lại có thể? Trầm sư tổ thu là tên nam tử, họ Hứa."

Đoạn Hoài kinh ngạc nói "Đúng, là họ Hứa, gọi là Hứa Dương. Hắn là nam?!"

Trình Bình đột nhiên vỗ đầu một cái, "Ta đã nói là hình như đã gặp hắn ở đâu rồi mà, vậy thì đúng rồi!"

Nhưng vào đúng lúc này, cả hai người chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn trong Trùng Thú Xá, sau đó là những tiếng la hét hỗn loạn truyền đến.

Trình Bình ánh mắt ngưng tụ, "Không tốt, xảy ra chuyện rồi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện