Đinh Thần trông mong nhìn Kỷ Lâm Oanh rời đi, vội vàng quay đầu trở lại nói với Tống Toàn "Tống sư muội, chớ có để ý đến nàng, chúng ta tiếp..."
Nàng lại phát hiện ra Tống Toàn căn bản không hề nhìn về phía mình mà chạy như điên thẳng vào con đường với nụ cười ngây ngô.
Nhất định là Tống sư muội lại xấu hổ rồi... Đinh Thần hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng của Kỷ Lâm Oanh, nghiến răng nghiến lợi nói "Họ Kỷ, đều tại ngươi làm hỏng chuyện tốt của lão nương!"
Sau đó nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, bước nhanh đuổi theo Tống Toàn.
Lý Ca sửng sốt ở nguyên tại chỗ một lúc lâu, rốt cuộc cũng phun ra được một câu, "Lần sau nhớ nói về việc của ta nhé..."
Tống Toàn đầu tiên là chui vào trong rừng rậm Hồng Vân Phong, một lát liền săn được hai con thỏ, sau đó lại bận rộn ở nơi ở riêng của mình.
Không lâu sau, nàng cầm lên một gói lá trúc đang bọc lấy thứ gì đó, vui sướng hài lòng nhảy lên ngọc bay, nhưng chợt nhớ ra không biết Hứa sư thúc đang sống ở đâu.
Nàng bất đắc dĩ lại phải đi một chuyến đến chỗ đệ tử quản sự của Hồng Vân Phong, với lý do muốn lĩnh giáo Hứa sư thúc xem có nghi ngờ gì về mặt tu luyện không, hỏi rõ tung tích rồi lập tức chạy vội đi.
Khi đến bên ngoài thạch ốc nơi Hứa Dương đang ở, Tống Toàn thấy Hứa sư thúc đang đứng ở trong viện, sững sờ nhìn chằm chằm vào cửa nhà.
Nàng thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, cũng không khỏi giật nảy mình —— chỉ thấy trên đại môn của Hứa sư thúc, trên bệ cửa sổ không treo thì bày, khoảng chừng hơn mười cái thứ gì đó trông giống như là thịt chim nướng vậy.
Chỉ là đa số đều là nướng cháy đen, hoặc nướng nửa chừng nửa sống nửa chín, căn bản là ăn không nổi. Ngược lại là có một con nướng trông cũng tàm tạm, nhưng lại căn bản không có móc nội tạng ra.
Cũng chính con chim với thân hình hoàn chỉnh này đã vạch trần thân phận của những vật thể quỷ dị này —— nhìn vào đầu chim, rõ ràng đây là một con Tiên Hạc.
Hứa Dương cau mày rối rắm bất định, "Nếu không ăn thì quả thực rất đói. Mà ăn cái thứ thực sự không giống như cho người ăn này thì..."
Tống Toàn bước lên phía trước hành lễ, "Gặp qua Hứa sư thúc."
Hứa Dương lúc này quay đầu lại nhìn thấy nàng, xua tay nói "Đều là người một nhà, đừng làm ra vẻ trang trọng như thế. Này, ngươi cầm cái gì đấy? Ngửi rất thơm..."
Tống Toàn vội đưa cái gói lá trúc kia lên, "À, ta hôm nay săn được mấy con thỏ, nghĩ đến Hứa sư thúc rất thích ăn cái này, liền đưa một chút tới."
Hứa Dương một tay "Đoạt" lấy gói lá trúc mở ra, thấy bên trong có một con thỏ màu nâu, bên cạnh có hai cái bánh bột ngô, lập tức vui mừng nhướng mày, "Á đù! Vẫn là bạn cũ đáng tin cậy!"
Đang nói hắn ngay cả nhà cũng không thèm vào, liền ngồi gặm ở trong viện, trong chốc lát miệng chảy đầy dầu mỡ.
Chờ đến khi trong bụng đã có chút đệm, hắn mới nhớ tới Tống Toàn vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa, vội vàng dùng tay đầy dầu ra hiệu "Vào đi, mau vào đi."
Hai người tiến vào thạch ốc, Hứa Dương đem chiếc ghế gỗ duy nhất tặng cho Tống Toàn, còn mình thì ngồi ở bên đầu giường —— cái ghế khác đã dùng để nện Vĩnh Trấn, nát bét rồi —— lại lắc con thỏ trong tay một lần nữa, lúng túng nói "Ngươi xem, quên mất cả phần cho ngươi rồi..."
Tống Toàn vội vàng nói "Ta đã ăn qua rồi, đây đều là làm cho Hứa sư thúc."
Hứa Dương gật đầu cười nói "Vậy ta sẽ không khách khí, thật sự rất đói."
Hắn tiếp tục vùi đầu khổ ăn, "Tay nghề ngươi cũng không tệ, sắp bằng ca ca ngươi rồi!"
Tống Toàn thấy hắn ăn uống vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, thầm nghĩ quả nhiên đúng như Đinh sư tỷ nói, dũng cảm mới có thể có cơ hội! Kỳ thực bước đầu tiên này cũng không khó như trong tưởng tượng!
Nàng bật thốt lên "Nếu Hứa sư thúc thích, sau này ta sẽ thường làm cho ngươi."
Hứa Dương đang chăm chú ăn, hoàn toàn không nghĩ ra ý của nàng, gật đầu nói "Vậy thì tốt! À, sau này tiền đồ ăn cứ tính cho ta, ngươi đừng khách khí với ta!"
Tống Toàn cười nói "Hứa sư thúc cứ nói đùa, tháng nào tông môn cũng phát cơm, mì, rau, ăn còn không hết. Con thỏ đều là do ta tiện tay săn được, cần gì "Tiền đồ ăn"?"
"Hả?" Hứa Dương dùng sức nhìn đồ ăn sắp cắn, "Đồ ăn được phân phát? Sao ta không có?"
Tống Toàn nhíu mày, "Chẳng lẽ là các nàng quên." Nàng nói xong đứng dậy đưa tay dán một tấm bùa trên tường, rót vào một
chút linh lực, lập tức một tủ đá từ trong góc nhà chậm rãi dâng lên.
Hứa Dương trợn mắt há hốc mồm khi thấy nàng mở cửa tủ ra, xuất ra bao lớn lương thực rau quả, thầm nghĩ trong lòng Lý Ca cái tên thân thiết ngu ngơ này, thế mà lại không có nói cho mình một chuyện quan trọng như vậy!
Kỳ thật ngược lại cũng không thể chỉ trách Lý Ca, không có nữ đệ tử nào khi nhìn thấy gương mặt này của Hứa sư thúc mà còn không để bị rớt mất não, trong toàn bộ Huyền Hoa tông cũng tìm không ra mấy người.
Nhưng vào lúc này, trước mặt hắn có một nữ nhân nhịn không được sóng gió, đang lạnh lùng nhìn hắn xuyên qua cửa sổ từ xa.
Chính là Đinh Thần người một đường theo Tống Toàn chạy đến.
Nàng vừa rồi thấy Tống sư muội cầm đồ ăn cao hứng bừng bừng đi ra ngoài, còn tưởng rằng người sau là muốn hẹn hò kín đáo cùng nữ tử phải lòng, nhưng không ngờ lại đi vào trong nhà của một nam nhân.
"Không có đạo lý a, nàng không thích nam nhân mới đúng..." Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảnh giác quay đầu nhìn lại, nhíu mày nói, "Sao lại tới nhiều người như vậy chứ?"
Chỉ thấy hơn ba mươi tên nữ đệ tử thần sắc vội vàng bước nhanh đến, dừng bước ở trước một tòa thạch ốc.
Đệ tử dẫn đường của Hồng Vân Phong quay đầu lại và nói "Đây chính là nơi ở của Hứa sư thúc."
"Làm phiền rồi." Một nữ tử hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn, hào hoa phong nhã chắp tay đáp lễ, rồi nói với thạch ốc kia, "Đệ tử Điển Thanh, cùng các chư đồng môn Ngọc Xã đặc biệt tới để bái kiến Hứa sư thúc."
Hứa Dương lau mồm mép đầy mỡ đẩy cửa đi ra, bị ngoài phòng đen nghịt đầu người giật nảy mình, "Các ngươi, đây là muốn làm gì?"
Khi hắn vừa lộ diện một cái, sau lưng Điển Thanh lập tức truyền ra một trận tiếng thán phục "Ồ ——".
Một nữ đệ tử trạc bốn mươi là người phản ứng đầu tiên sau khi đi qua sóng to gió lớn, kích động nói "Lập tức phát tân bảng!"
Những người khác chật vật từ trạng thái đờ đẫn sau khi nghe lời này, đều là gật gật đầu, "Lần này Ngọc Xã tất đoạt được tiên cơ!"
"Sau này chúng ta nhất định có thể ép được Nhã Xã một đầu rồi!"
"Tuyệt đối trên cả Liễu Văn!"
"Không sai, đây còn chưa có đánh phấn trang điểm..."
Điển Thanh vội vàng ho một tiếng, đám người sau lưng lúc này mới an tĩnh trở lại.
Nàng cung kính hành lễ, nói "Đã khiến Hứa sư thúc chê cười rồi. Đệ tử chính là người đứng đầu Ngọc Xã, các nàng đều là quản sự bên trong Xã."
Hứa Dương gãi đầu, "Ngọc Xã? Để làm gì?"
"Ồ, Hứa sư thúc mới vào tông môn, khả năng có chỗ không biết." Điển Thanh đã mua đầy đủ thông tin của Hứa Dương, nên không ngạc nhiên chút nào, tiếp tục nói, "Ngọc Xã chúng ta chính là để nâng cao phong thái của chư vị nam đệ tử trong tông môn. "Ngọc Bảng" hàng tháng do Xã chế ra ở trong tông môn có thể nói mọi người đều biết, ảnh hưởng khá lớn."
"Ngọc Bảng?" Hứa Dương nhíu mày nói, "Đây cũng là cái gì?"
Tống Toàn nghe vậy xông tới, thấp giọng nói "Hứa sư thúc, ta nghe đệ tử khác đề cập tới, cái gọi là Ngọc Bảng, kỳ thật... chính là dựa theo trình độ đẹp trai của nam đệ tử tông môn, mỗi lần được liệt kê ở trên bảng để bán cho nữ đệ tử tông môn. Sư thúc không cần dây dưa cùng các nàng."
Hứa Dương trừng mắt nhìn, "Ừm? Chính là thi hoa hậu mà?"
Điển Thanh hiển nhiên không ngờ tới Hứa sư thúc lại thẳng thắn như vậy, ngược lại là ngẩn người, vội vàng chê cười nói "À, ngược lại là cũng có thể nói như vậy..."
Hứa Dương gật đầu, "Ồ, nói như vậy thì, ta lên bảng rồi sao?"