Lục Thư Hàn trở về phòng, Vân Tiểu Miên hồi hộp bất an đứng bên cạnh cửa, thấy Lục Thư Hàn trở về mới nhẹ nhàng thở ra.
Lục Thư Hàn khẽ cười kéo nàng ngồi xuống: “Em còn sợ ta bỏ chạy sao?” Vân Tiểu Miên gật gật đầu, hôm nay không phải suýt chút nữa là chạy mất rồi sao.
“Em yên tâm đi, nếu ta đã dẫn em theo thì sẽ không bỏ em lại dọc đường đâu.” Lục Thư Hàn rót chén nước cho Vân Tiểu Miên, ý bảo nàng ngồi xuống, “Em cứ thế chạy đi, không sợ tìm không thấy ta sao?”
Vân Tiểu Miên duỗi tay sờ sờ vào lòng ngực, cúi đầu: “Em biết là người sẽ đi Dương Châu, em có mang theo tiền, nếu đuổi không kịp em sẽ đi Dương Châu tìm người.”
Lục Thư Hàn lắc lắc đầu: “Ngốc ơi, hòa thượng chạy được miếu đứng yên, sớm muộn gì ta cũng phải về nhà, Dương Châu lớn như vậy thì em biết tìm nơi đâu, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì làm sao?”
Vân Tiểu Miên vẫn cúi đầu, thanh âm khẽ hơn một chút: “Em sợ chờ đến khi người trở về sẽ không cần em nữa.” Lục Thư Hàn biết nếu chỉ dựa vào dăm ba câu của mình thì khó có thể xoa dịu nỗi lo của Vân Tiểu Miên, cho nên cũng không nói gì nữa, chờ Hỉ Thước bưng đồ ăn tới mới dặn dò nàng ta kêu người đưa tới chút nước ấm.
Ăn cơm xong, Lục Thư Hàn liền kéo Vân Tiểu Miên ngồi xuống mép giường, đem một chậu nước ấm đến trước giường, ngồi xổm xuống tính tháo giày vớ cho Vân Tiểu Miên, Vân Tiểu Miên cả kinh đứng phắt dậy, không chịu để Lục Thư Hàn rửa chân cho nàng.
Lục Thư Hàn thở dài: “Không phải em nói chúng ta là phu thê sao? Ta rửa chân cho thê tử ta thì có gì mà không được?”
Vân Tiểu Miên nghe nàng nói vậy, trong lòng bỗng ngọt ngào, nhưng vẫn lắc đầu: “Thê tử phải rửa chân cho phu quân mới phải, em chưa từng thấy ngược lại bao giờ.” Lục Thư Hàn đè Vân Tiểu Miên ngồi xuống: “Đó là do em kiến thức hạn hẹp, em rửa cho ta được thì đương nhiên ta cũng có thể rửa cho em, còn nữa, chúng ta đều là nữ tử, ta cũng là thê tử của em.”
Vân Tiểu Miên liền ngoan ngoãn ngồi để Lục Thư Hàn cởi giày vớ ra cho nàng, đôi tay Lục Thư Hàn cầm chân nàng nhẹ nhàng bỏ vào nước ấm mới từ từ buông tay ra: “Có nóng quá không em?” Vân Tiểu Miên cảm nhận được sự cẩn thận và chu đáo của Lục Thư Hàn, cổ họng nghẹn lại không nói ra được lời nào, chỉ lắc lắc đầu.
Lục Thư Hàn cúi đầu nhẹ nhàng rửa chân cho nàng: “Hôm nay em nên nghỉ ngơi cho thật tốt, lăn lộn nhiều như vậy trên người nhất định rất khó chịu, để lát nữa ta xoa bóp cho em.” Vân Tiểu Miên khẽ nói một câu: “Người không cần đối với em tốt như vậy đâu, sẽ càng làm em không đành đoạn nhường người cho người khác.”
Lục Thư Hàn cười lau khô chân cho nàng, cất chậu nước sang một bên, lúc này mới tự mình đi rửa mặt.
Vân Tiểu Miên nhớ ra phải đi hầu nàng, nhưng quả đúng như lời Lục Thư Hàn nói, vốn là đêm qua đã ‘lăn lộn’ cả đêm, hôm nay lại lăn lộn cả ngày, trên người đau mỏi không chịu được, nhưng do quá độ căng thẳng mà bất giác không nhận ra, hiện giờ tâm tình đã hơi thả lỏng, dựa vào trên giường không sao ngồi dậy nổi.
Lục Thư Hàn tắt đèn, ngồi vào ổ chăn, duỗi tay ấn lên eo Vân Tiểu Miên, xoa nhẹ: “Ta chưa từng làm việc này bao giờ, cũng không biết nên ấn thế nào, muốn nặng nhẹ ra sao em cứ nói cho ta biết nhé!”
Tuy rằng nói thế, nhưng Vân Tiểu Miên cũng chưa từng mở miệng, Lục Thư Hàn đành phải quan sát vẻ mặt Vân Tiểu Miên: “Thấy sao? Nhẹ quá hả?” Vân Tiểu Miên nhẹ nhàng cắn môi, lắc lắc đầu.
Lục Thư Hàn nghiêm túc xoa ấn trong chốc lát, lại dời bàn tay xuống phía dưới, xoa đến đùi nàng.
Vừa mới xoa nhẹ trong chốc lát, Vân Tiểu Miên nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng: “Được rồi ạ.” Lục Thư Hàn vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng: “Ta ấn không đúng hả?” Mới nhiêu đó đã đủ rồi sao ta? Vân Tiểu Miên ngượng ngùng mở miệng, đảo tròng mắt, nói: “Người ấn nãy giờ chắc tay cũng mỏi rồi, để em xoa xoa cho người, chờ lát nữa người lại xoa giúp em.”
Lục Thư Hàn gật đầu đồng ý, duỗi tay đến bên cạnh Vân Tiểu Miên, Vân Tiểu Miên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng, xoa bóp nhẹ nhẹ nhàng nhàng, từ cánh tay tới bàn tay, Lục Thư Hàn mới đầu còn rất hưởng thụ, sau đó lại có chút nhộn nhạo trong lòng, đột nhiên mới hiểu ra, mới vừa rồi vì sao Vân Tiểu Miên không cho mình tiếp tục xoa xuống dưới.
Lục Thư Hàn rút cánh tay ra, ôm eo Vân Tiểu Miên, kéo người vào trong lòng mình, cúi đầu hôn trong chốc lát: “Ngày mai hẵng xoa tiếp.” Vân Tiểu Miên dựa vào lòng Lục Thư Hàn, gật gật đầu.
(Ok nha! Sáng mai hẵng ngủ)
Chuyện ở Dương Châu nói phiền cũng không hẳn là phiền, mà nói ổn cũng không hề ổn, Lục Thư Hàn liền mượn chuyện này gửi một phong thư về nhà thông báo sẽ tạm thời lưu tại Dương Châu.
Liên tiếp bận rộn suốt mấy ngày, ngày nào cũng tối mịt mới trở về, Vân Tiểu Miên thấy nàng ăn không quen đồ Dương Châu, cho nên mỗi ngày đều vào bếp đổi món đa dạng cho nàng ăn ngon.
Lục Thư Hàn cũng không biết chuyện này, chỉ cảm thấy thức ăn này càng ngày càng hợp khẩu vị, liền mở miệng nói với Hỉ Thước: “Đầu bếp mới tới này được đấy, có thể cho thêm tiền tiêu vặt.” Hỉ Thước liếc Vân Tiểu Miên một cái: “Vị ‘đầu bếp’ này không thể cho thêm tiền tiêu vặt được, nàng ta chỉ làm một phần này cho người ăn thôi, bọn tôi chẳng ai được cái lộc ấy.”
“Hả? Sao lại thế? Vậy nhiều ngày qua các người ăn cái gì?” Lục Thư Hàn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ người Dương Châu lại kỳ lạ thế sao? Vân Tiểu Miên vừa nghe đã hiểu, ngẩng đầu mang theo năn nỉ nhìn Hỉ Thước, sớm biết vậy cũng làm cho nàng ta một phần, lấp kín cái miệng của nàng ta.
Hỉ Thước cũng không nhìn tới Vân Tiểu Miên tiếp tục nói: “Bọn tôi làm gì có phúc phận đâu, chỉ đành ngậm ngùi làm quen với đồ ăn của đầu bếp Dương Châu mà thôi, nào giống như tiểu thư, có đầu bếp chuyên dụng tri kỉ nhường này.”
Lục Thư Hàn làm sao còn không hiểu, nhìn Vân Tiểu Miên, hơi chút giật mình: “Đây là do em làm à?” Vân Tiểu Miên gật gật đầu, lại gắp một đũa đồ ăn cho nàng: “Người ăn nhiều vào.” Lục Thư Hàn càng nhấm nháp đồ ăn nghiêm túc hơn, tấm tắc khen: “Trình nấu ăn của em chẳng hề thua kém tửu lầu, lúc đầu em nấu không phải tư vị này, ta chưa