Vì Vân Tiểu Miên bị nôn khan nên Lục phu nhân mời đại phu đến bắt mạch, sau đó, nàng lại ăn uống không được tốt, ăn không được bao nhiêu, vì hài nhi trong bụng, Vân Tiểu Miên luôn ép mình phải ăn nhiều một chút, sau đó lại lập tức nôn ra, Lục Thư Hàn trông thấy mà đau đớn lòng.
Vân Tiểu Miên sợ bộ dạng này của mình ảnh hưởng mọi người ăn uống, liền đưa ra ý kiến không dùng bữa cùng cả nhà.
Mà sau khi kiểm chứng, biết lời Lục Thư Hàn không phải là giả nên Lục lão gia Lục phu nhân rất coi trọng đứa con trong bụng Vân Tiểu Miên, Vân Tiểu Miên đưa ra ý gì đều đồng tình chấp thuận.
Lục Thư Hàn cũng ở trong phòng cùng Vân Tiểu Miên, mỗi khi thấy thần sắc nàng không ổn, liền thu lại chén đũa của nàng, không cho nàng cưỡng ép chính mình ăn thêm: “Ăn không hết thì đừng cố ăn nữa, em cứ như vậy sẽ khó chịu lắm.”
Vân Tiểu Miên thập phần tự trách: “Có lẽ đã bị người chiều hư, cho nên bao nhiêu là món ngon mà em lại không biết quý trọng, nếu em không chịu ăn nhiều một chút thì con sẽ không lớn được.” Lục Thư Hàn cũng không để ý: “Không lớn cũng được, như vậy thì khi sinh cũng dễ sinh hơn một chút.”
Vân Tiểu Miên không lay chuyển được Lục Thư Hàn, cũng không tranh chấp thêm nữa.
Lục Thư Hàn luôn tìm mọi cách cho nàng ăn đủ loại trái cây, nàng không để ý hài tử có bị đói hay không, nhưng nàng vẫn hy vọng Vân Tiểu Miên không bị đói.
Cũng may Vân Tiểu Miên ăn trái cây sẽ không bị khó chịu.
Tuy là thế, bụng Vân Tiểu Miên cũng ngày một lớn lên, Lục Thư Hàn cẩn thận vuốt cái bụng hơi phồng phồng của Vân Tiểu Miên, thập phần tò mò: “Rõ ràng ăn có nhiều lắm đâu, thế mà nó lớn nhanh quá em nhỉ.”
Bởi vì Vân Tiểu Miên an tâm ở nhà dưỡng thai, nên việc ở tửu lầu, quán điểm tâm và khách điếm liền thiếu mất một người san sẻ, Lục Thư Hàn bận rộn vô cùng, ra bên ngoài lại nhớ nhung Vân Tiểu Miên, suốt hai tháng đã gầy đi một ít.
Lúc này Vân Tiểu Miên đã ăn uống được như thường, nàng đau lòng Lục Thư Hàn, lại muốn làm cho nàng chút đồ ăn ngon.
Mới đầu Lục Thư Hàn cũng không lấy làm lạ, nhưng sau khi ăn mấy ngày mới phát giác ra không đúng, tay nghề của đầu bếp này sao có thể giống Vân Tiểu Miên đến vậy?
(Bữa cơm tình yêu chỉ người trong cuộc mới rõ mùi vị )
Lục Thư Hàn cố ý trở về sớm một chút, vừa vặn bắt gặp Vân Tiểu Miên ở trong phòng bếp nấu cơm, Lục Thư Hàn có hơi tức giận đi qua đoạt lấy cái xẻng trong tay nàng đặt sang một bên, lại trừng mắt nhìn Hỉ Thước đang cúi đầu đi theo phía sau.
Vân Tiểu Miên kéo tay nàng đi ra ngoài: “Người đừng trách bọn họ, là em không cho phép bọn họ nói.”
Lục Thư Hàn lại nhìn nàng: “Bụng em đã lớn như vậy rồi, đi đường còn cần đến người đỡ, sao có thể làm mấy chuyện vất vả này được, quá không hiểu chuyện rồi đấy.”
Vân Tiểu Miên cười cười: “Ở trong thôn, những phụ nhân mang thai làm lụng còn nhiều hơn em, em cũng không phải người cao sang quý giá gì, chút chuyện này không có gì đáng ngại, với lại không làm gì mới khiến em khó chịu đấy ạ.”
Lục Thư Hàn cũng hết cách với nàng: “Ta mặc kệ những người khác, dù sao em không được làm nữa đâu đấy, bằng không ta ra bên ngoài không thể nào yên tâm được.” Vân Tiểu Miên thở dài: “Gần đây người mệt nhọc quá, gầy đi nhiều như vậy, em chỉ muốn bồi bổ cho người.”
Lục Thư Hàn vẫn nghiêm mặt: “Em chê ta gầy thì cứ nói một tiếng, ta ăn nhiều một chút là được.” Vân Tiểu Miên dừng bước, đôi tay xoa nắn mặt Lục Thư Hàn: “Người chỉ biết sủng em thôi, không chịu để em sủng người là sao? Em chỉ làm cho người chút điểm tâm ăn mà người lại xụ mặt hung dữ với em.”
Lục Thư Hàn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng: “Thì ta sai rồi, vậy em đừng tự làm mình mệt, làm một món thôi là được rồi, ta sợ em mệt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ta sẽ tự trách mình đến chết.”
Vân Tiểu Miên nhón chân hôn lên môi nàng một cái, lại thẹn thùng nghiêng đầu đi: “Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, em có phải là con nít đâu.” Lục Thư Hàn đưa mặt lại gần, hiển nhiên là bất mãn với màn ‘chuồn chuồn lướt nước’ vừa rồi: “Nói thì hay lắm, vậy sao em cứ xem ta là con nít vậy?”
Vân Tiểu Miên lại hôn lên mặt nàng một cái: “Em cứ thích chăm người như chăm trẻ vậy đó, không được sao?” Lục Thư Hàn đứng thẳng người, kéo nàng vào trong phòng: “Được! Đương nhiên là được, sau này sinh con ra xong cũng đừng quên đứa con nít là ta nha.”
*
Lúc Vân Tiểu Miên bắt đầu đau bụng chuyển dạ, Lục Thư Hàn vẫn còn ở bên ngoài, Hỉ Thước vội đi ra ngoài gọi người về, Lục Thư Hàn vứt bỏ hết mọi công việc chạy về, trong phòng ngồi đầy người, Lục Thư Hàn đi qua ngồi bên cạnh Vân Tiểu Miên, thấy nàng nằm trên giường, sắc mặt vẫn tốt, nhẹ nhàng thở ra: “Làm sao vậy em?”
Vân Tiểu Miên kéo tay nàng, nhìn khắp người nhà, hơi chút ngượng ngùng: “Bụng em cứ đau râm ran suốt, bà đỡ nói là vẫn còn sớm.” Nếu thế thì Lục Thư Hàn liền khách khí mời tất cả người trong phòng đi ra ngoài, nhưng Lục phu nhân vẫn ngồi lại trong phòng không chịu đi, hai người các nàng cũng tùy bà.
Vân Tiểu Miên đau bụng khoảng cách càng ngày càng ngắn, cũng càng ngày càng đau, Lục Thư Hàn sốt ruột đứng một bên, đau lòng không chịu được, chốc chốc lại đi hỏi bà đỡ khi nào thì sinh, Lục gia mời đến ba bà đỡ đều dày dặn kinh nghiệm, liền an ủi nàng ráng chờ một chút, không thể nhanh được đâu.
Lục phu nhân cũng nhịn không được mở miệng ghét bỏ: “Con cứ chạy tới chạy lui làm cho Tiểu Miên cũng phải lo lắng sốt ruột theo.” Lúc này Lục Thư Hàn mới chịu ngồi xuống, trò chuyện với Vân Tiểu Miên.
Qua hồi lâu, bà đỡ lại đây muốn xem tình hình, ba người đứng ở đuôi giường, Lục Thư Hàn cũng qua đứng theo.
Vân Tiểu Miên giữ chặt lấy chăn không cho bọn họ xốc lên, mặt đỏ lên kêu Lục Thư Hàn, Lục Thư Hàn vẻ mặt thắc mắc đi qua, Vân Tiểu Miên kéo nàng không cho nàng qua kia: “Khó coi, người đừng nhìn.”
Lục Thư Hàn nghĩ thầm cũng không phải chưa từng nhìn qua, nhưng với tình huống hiện giờ, cũng không nên nghịch ý Vân Tiểu Miên, liền ngoan ngoãn ngồi ở đầu giường chờ.
Bà đỡ xốc chăn lên nhìn nhìn, liền gọi nha đầu đi chuẩn bị nước ấm: “Khẩu tử đã mở lớn, sắp sinh rồi, thiếu phu nhân yên tâm chờ thêm lát nữa, nhớ dùng sức thật mạnh.”
Vân Tiểu Miên gật đầu, bụng lại đau, nàng kéo tay Lục Thư Hàn không nhịn được đau hô lên.
Lục Thư Hàn lo sốt vó, nước ấm đã nhanh chóng được mang tới, nhóm bà đỡ bắt đầu dạy Vân Tiểu Miên cách dùng sức, lại thời thời khắc khắc quan sát kỹ tình huống.
Lục Thư Hàn đầu óc ong ong, chỉ biết nắm tay Vân Tiểu Miên, miệng luôn nhắc mãi: “Đừng sợ đừng sợ, có ta ở đây.”
Nhưng trông thấy nàng sắc mặt trắng bệch, tay run nhè nhẹ, Lục phu nhân thấu hiểu trong lòng, xem ra con gái mình còn lo sợ hơn Tiểu Miên đang nằm đó rất nhiều, sau đó lắc lắc đầu, may là chưa tìm người ở rể cho nàng, trông cái dáng vẻ nhát gan