Khi Lục Thư Khang trưởng thành hơn một chút, Lục Thư Hàn liền dẫn hắn chạy ngược chạy xuôi, truyền hết mọi bản lĩnh lại cho hắn.
Lục Thư Khang ngoan ngoãn học theo từng li từng tí, tuy còn non nớt nhưng đã có thể san sẻ cùng tỷ tỷ rất nhiều.
Lục lão gia thấy hai tỷ đệ bọn họ cảm tình thân thiết, cũng chưa từng vì sản nghiệp trong nhà mà tranh đấu gay gắt, nên đã sớm chia sản nghiệp làm hai giao cho hai tỷ đệ, bản thân mình không bao giờ hỏi đến thương sự, chỉ muốn ở nhà ôm cháu gái.
Tiếc là Lục Thư Hàn lại quản rất nghiêm, mời không ít phu tử về dạy dỗ hai tỷ muội, Lục lão gia Lục phu nhân chỉ có thể tranh thủ mọi lúc mọi nơi cưng nựng cháu gái, lại oán trách Lục Thư Hàn thật sự quá nhẫn tâm.
Tuy Lục lão gia Lục phu nhân có phần bất mãn, nhưng Vân Tiểu Miên lại rất tán thành, thuở nhỏ nàng ở trong thôn, người trong thôn có thể đọc sách phải nói là lông phượng sừng lân (hiếm có), còn nàng sau khi quen biết Lục Thư Hàn mới được Lục Thư Hàn dạy cho ít chữ, hiện giờ trong nhà có điều kiện thế này, đương nhiên muốn cho con mình học nhiều một chút, tương lai phải phong tư yểu điệu như Lục Thư Hàn mới được.
Hai tỷ muội thật ra rất thức thời, hai mẹ đã an bài như vậy, tụi nhỏ cũng không cáu kỉnh mà ngoan ngoãn học hành, chỉ là tiểu nha đầu Lục Vân Châu này thấy tổ phụ tổ mẫu lại không nhịn được chạy tới làm nũng, chọc cho lão nhân gia đau lòng không thôi.
Vân Tiểu Miên vẫn luôn cho rằng, Lục Vân Châu thích làm nũng rất giống nàng, Lục Vân Dương hiểu chuyện ngoan ngoãn, ôn ôn nhu nhu, lại càng giống Lục Thư Hàn, nhưng vào một bữa tối nọ, Lục phu nhân ôm Lục Vân Châu đang làm nũng trong lòng, cười đến không khép được miệng, cảm thán: “Châu Châu đúng là cực kỳ giống Hàn nhi khi còn nhỏ.” Lục lão gia cũng tán đồng: “Còn không phải sao, khi còn nhỏ, Hàn nhi cũng ưa làm nũng thế này.”
Vân Tiểu Miên có hơi kinh ngạc nhìn sang Lục Thư Hàn, lại thấy nàng ôm chén cơm, đạm nhiên ăn đồ ăn, vờ như không nghe không thấy.
Lục Thư Khang cười ha ha: “Khó trách cha mẹ đều thương tỷ như vậy, tìm cho tỷ một Nhị tẩu tốt như vậy, mỗi khi Châu Châu làm nũng với đệ, đệ cũng chỉ hận không thể gom hết của ngon vật lạ đem về cho nó.”
Thấy đệ đệ cũng bắt đầu chế nhạo, cuối cùng Lục Thư Hàn không nhịn xuống nữa: “Đệ chớ có nói ta, bản lĩnh làm nũng khi còn nhỏ của đệ cũng không hề kém cạnh, đó là chưa nói đệ còn là nam tử đấy nhé.”
Lục Thư Khang hừ một tiếng, cũng không tranh cãi với nàng, lại gắp đồ ăn cho Lục Vân Dương: “Rõ ràng là Vân Dương ngoan ngoãn mới giống đệ.”
“Sao lại giống đệ? Đây là con gái ruột của ta, có giống thì cũng phải giống ta.” Lục Thư Hàn không phục, múc cho Lục Vân Dương một chén canh đầy, “Đừng ăn đồ của cậu con, ăn canh nhiều vào.”
“Cháu đệ giống đệ thì có gì sai chứ?” Lục Thư Khang lại gắp mấy miếng thịt, vùi sâu vào chén cơm của Lục Vân Dương.
Lục Vân Dương cầm đũa nhưng không thể nào ăn cơm, khe khẽ thở dài: “Con mới bảy tuổi thôi mà đã phải chiếu cố hai người, thật là vất vả quá đi.”
Lục Vân Châu động tác nhanh nhạy, vội gắp từ trong chén đầy ắp kia ra không ít đồ ăn: “Để muội ăn phụ cho!” Phồng miệng lên ăn hai miếng xong lại đắc ý nhìn Lục Vân Dương: “Có muội muội như muội có phải tri kỷ lắm không?”
Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ, Lục Thư Hàn cũng nhân cơ hội đưa ra ý định muốn đi xa nhà một chuyến, đi Dương Châu và Kim Lăng thăm thú.
Giờ phút này Lục lão gia đã biết sản nghiệp đứng tên Vân Tiểu Miên không ít, ông chỉ vui mừng khi thấy con gái mình thủ đoạn lợi hại, sản nghiệp trong nhà cũng có thể yên tâm giao lại cho nàng.
Hiện giờ nghe nàng muốn đi Dương Châu, Kim Lăng, đại khái cũng đoán ra, là đi vì sản nghiệp của Vân Tiểu Miên.
“Trên đường đi con phải cẩn thận một chút, nhớ dẫn Tiểu Miên theo.” Lục phu nhân dặn dò, bà còn chưa quên chuyện Lục Thư Hàn cần nương tử xung hỉ trấn, ngay sau đó lại nghĩ đến hai cháu gái, “Vân Dương cùng Châu Châu không cần đi theo, dọc đường đi lăn lộn cũng đủ mệt, ở trong nhà cũng có thể hảo hảo đọc sách.”
Vốn Lục Thư Hàn tính sẽ dẫn theo hai con gái cùng đi, chuyện đọc sách nàng cũng không lo lắng lắm, phu tử ở Dương Châu cũng có thể tìm.
Có điều nghe mẹ nói như vậy, biết được mẹ không đành lòng, cũng không lập tức nói ra tính toán của mình: “Con có hỏi qua hai đứa nhỏ, tụi nó đều muốn lưu lại Lâm An, thế nên làm phiền nhị lão trông coi giúp chúng con đi vậy.”
Lục Vân Châu nghe thấy nương nói muốn đi Dương Châu, hai mắt đã sáng lên, hai cái đùi đung đưa, đã có chút ngo ngoe rục rịch, nó và tỷ tỷ chỉ mới nghe tới Dương Châu chứ chưa từng được đi qua, còn nữa, nó vốn là đứa thích ra ngoài chơi, làm sao muốn ở lại trong nhà chứ.
||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||
Lục Vân Châu còn chưa kịp mở miệng, Lục Vân Dương đã nói: “Con sẽ ở nhà với gia gia nãi nãi, nương và mẫu thân nhớ trở về sớm nha.” Hóa ra Lục Vân Dương cũng nghe ra nuối tiếc trong lời tổ mẫu, nó cũng hiểu rõ, hiện giờ cả ngày cậu nó đều không có ở nhà, nếu cả nhà bốn người đều đi Dương Châu thì ban ngày trong phủ sẽ rất quạnh quẽ, tổ phụ tổ mẫu sẽ rất cô đơn tịch mịch.
Lục Vân Châu tuy rằng rất muốn đi, nhưng thấy tỷ tỷ nói như vậy, lại quay đầu lại nhìn tổ phụ tổ mẫu, bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: “Con cũng ở lại nữa.”
Lục Thư Hàn cười: “Nếu con muốn đi theo thì cứ đi thôi, đã có tỷ tỷ con ở nhà với gia gia nãi nãi rồi, muốn ở lại mà sao trông khổ