Ô Bạch

Chương 27


trước sau


Chạm thử một cái, Lý Thâm lập tức rời đi. 
 
Hôm nay cậu gọi cô đến thực sự chỉ muốn dạy kèm mà thôi, nhưng không ngờ lại rơi vào tình cảnh bốc đồng xúc động như thế này. 
 
Học bóng rổ thì đi tìm Hoàng Học Chí làm gì? Hoàng Học Chí chẳng qua chỉ là một kẻ bại tướng dưới tay cậu mà thôi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trận bóng rổ năm ngoái, ánh mắt của Hoàng Học Chí luôn dính vào người cô giống như dính nhựa cao su vậy. Cô chắc chắn không thể biết suy nghĩ thực sự của cậu ta. 
 
Cô ngốc như thế, nhất định có nhiều chuyện không biết, giống như lúc này cô cũng sẽ không hiểu tại sao cậu lại làm như thế với cô. 
 
Lý Thâm xác định hành vi hiện tại của mình là một sai lần. Sai lầm đến quá bất chợt, thoát khỏi dòng suy nghĩ của cậu. Cậu không nên đút củ cải cho cô, không nên chạm vào môi cô. Cậu nên yên lặng kìm nén đợi cô hoàn thành kỳ thi đại học. 
 
Nếu thực sự muốn truy cứu nguyên nhân dẫn đến việc mất khống chế này thì Lý Thâm sẽ quy kết tội cho bộ phim tối qua cậu xem một nửa, ngọn lửa nóng chưa được giải quyết đã làm giảm đi sự tỉnh táo của cậu. 
 
Cô gái trong màn ảnh nhỏ cũng để kiểu tóc giống cô, dáng người mảnh mai. Nhưng chắc chắn sẽ không ném tạ. 
 
So với tương lai của Trần Ô Hạ, trong ván cờ của Lý Thâm, kết quả cũng không mấy tốt đẹp. Không cần phải nhắc đến khoảng cách giữa hai trường đại học là một trở ngại lớn. 
 
Nhưng mà, thỉnh thoảng tuỳ tiện một lần cũng rất vui vẻ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cái chạm khẽ ngắn ngủi nhưng lại giống như một nghi thức tuyên bố chủ quyền, đồng thời cũng tự cảnh cáo chính mình, cô gái trước mắt này có thể làm lung lay sự tự chủ của cậu, điều này hơi nguy hiểm. 
 
Lý Thâm không ngẩng đầu lên mà nhìn xuống khuôn mặt của Trần Ô Hạ. 
 
Rạng mây hồng hào từ gò má cô trôi dạt đến tận mang tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt bên dưới tóc mái nhắm chặt, khoé mắt nhăn lại. 
 
Cậu đưa tay lên che mắt cô lại. Lý trí đã quay về, cậu biết hành động của mình có ý nghĩa như thế nào, bịt mắt bắt chim, bịt tai trộm chuông, bịt mũi trộm nhan, v.v…
 
Lý Thâm đã đi đến một quỹ đạo nhất định quá lâu, thỉnh thoảng đi chệch lộ trình mốt chút lại mang đến một cảm giác phấn khích khác. 
 
Cậu muốn buông thả bản thân, không hài lòng với kiểu vừa mới chạm nhẹ lướt qua đã ngừng lại như thế này. Cậu muốn hôn mạnh hơn lúc nãy nữa. Đôi môi bao phủ lấy môi cô, đầu óc đã và đang suy nghĩ đến những lý do biện minh sau đó. 
 
Thực ra lý do gì cũng không quan trọng. Quan trọng là đôi môi người thiếu nữ vô cùng mềm mại. 
 
----
 

Lúc đầu óc Trần Ô Hạ trở nên trống rỗng thì bỗng nhiên toát ra một câu nói: “Đây là mùa xuân đúng không?’’
 
Cô nhắm chặt mắt lại, không dám cử động lung tung, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Cô cảm nhận được đôi môi của cậu giống như dính mật, còn ngọt ngào hơn cả củ cải ngâm mật ong. 
 
Trong lúc nhất thời, không biết là ai được hời hơn ai. 
 
Nụ hôn đầu tiên trao cho cậu, cô lại không hề cảm thấy mình bị thua thiệt. Nụ hôn của cậu cũng giống như con người cậu, nhàn nhạt, nhẹ nhàng chậm rãi. 
 
Trần Ô Hạ hơi lâng lâng. 
 
Cuối cùng chính chùm khoá ngoài cửa đã ném cô từ trên trời xuống đất. 
 
Lý Thâm hồi phục tinh thần lại nhanh hơn cô, đứng thẳng người dậy. 
 
Sau đó là tiếng mở cửa vang lên. 
 
Lần đầu tiên làm chuyện xấu đã bị bắt ngay tại hiện trường, Trần Ô Hạ hoảng hốt không thôi. 
 
Lý Thâm đưa tay che miệng cô lại, nhân lúc cánh cửa vẫn chưa được mở ra, nhanh chóng kéo cô vào phòng mình. 
 
Cậu cực kỳ bình tĩnh, nói: “Mặt cậu quá đỏ, không thích hợp ra ngoài gặp người khác, cứ yên tĩnh ngồi ở đây đợi một chút.’’ Nói xong, cậu buông cô ra, cầm tấm chăn trên giường đi ra ngoài. 
 
Ngay khi cảnh cửa vừa đóng lại, Trần Ô Hạ mới hoàn hồn, cô dựa vào tường, chạm nhẹ vào môi mình. Cô nghĩ rằng Lý Thâm hôn cô ít nhiều sẽ làm dịu đi mối quan hệ giữa hai người, nhưng trên mặt cậu vẫn không có quá nhiều cảm xúc, tẻ nhạt. 
 
Có lẽ cô không chỉ rơi xuống mặt đất mà thậm chí còn tự đào hố chôn mình. 
 
Lý Thâm dùng tấm chăn để che chiếc cặp sách nhỏ trên ghế sô pha. 
 
Lúc này, Lý Húc Bân đang đứng trước cửa. 
 
Lý Thâm bình thản như không có việc gì, đi đến: “Ba.’’ 
 
“Thâm Tử, hôm nay có thu hoạch lớn, ba câu được một thùng cá. Không thể chứa được nữa nên đành phải về sớm.’’ Lý Húc Bân giơ chiếc thùng nhỏ lên. 
 
Lý Thâm không cầm lấy thùng nước nhỏ mà lấy một đôi dép lê trong tủ giày. 
 
Lý Húc Bân đặt thùng cá xuống, đổi giày. 
 
Lý Thâm lại bỏ đôi giày da của Lý Húc Bân vào trong tủ giày. 
 
Bởi vì có Lý Thâm che chắn nên Lý Húc Bân không hề nhìn thấy trong tủ giày có thêm một đôi giày máu trắng không phải của gia đình. 
 
Trong thùng nước nhỏ, mấy con cá to béo đang thở phì phò, thỉnh thoảng vẫy vẫy chiếc đuôi mà không biết mình sắp bị nấu chín. 
 
Lý Húc Bân nói: “Một con cá và vài ba loại gia vị chính là món ăn yêu thích của mẹ con.’’
 
“Vâng.’’ Lý Thâm không xách thùng. Lúc Lý Húc Bân đưa nó cho cậu một lần nữa, Lý Thâm nói: “Con sợ tanh.’’
 
Lý Húc Bân nhìn chiếc áo ngắn của con trai: “Chiếc áo này của con có phải là áo hở rốn không? Cẩn thận khí lạnh vào rốn đấy.’’
 
Lý Thâm: “Không lộ.’’ Thoắt ẩn thoắt hiện mới là mục đích của cậu. 
 
Lý Thâm xách theo thùng nước nhỏ đi vào phòng bếp. 
 
Lý Thâm đi vào phòng. 
 
Trần Ô Hạ đang ngó nghiêng bên cửa sổ. 
 
Cậu hỏi: “Cậu định làm gì?’’
 
Cô quay đầu lại, che miệng ho khan một tiếng, lặng lẽ nói: “Tớ muốn xem xem có thể trèo qua chỗ này về được không?’’ Cô đưa tay ra ngoài cửa sổ, chỉ lên trên, nói: “Tớ không đóng cửa.’’
 
Lý Thâm: “Sau đó người trong cửa hàng tạp hoá sẽ nhìn thấy cậu leo từ cửa sổ phòng tớ về đến cửa sổ phòng cậu.’’ Với sức tưởng tượng phong phú của chủ cửa hàng tạp hoá, mức độ ướt át diễn ra trong căn phòng kia không cần nói cũng biết. Hơn nữa, chủ cửa hàng tạp hóa không chỉ có khả năng bịa chuyện mà kỹ năng kể lại cho người khác nghe cũng cực kỳ hấp dẫn. 
 
Trần Ô Hạ: “…’’ Đúng thế, hậu quả sẽ rất khó lường.
 
Hai người đều im lặng.
 
Cô nhớ đến chuyện cậu chạm vào môi mình trước đó, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, nhưng không chịu nhìn vào cậu. 
 
Một lát sau, Lý Thâm mở miệng nói: “Ba tớ đang ở trong phòng bếp, lát nữa tớ sẽ tìm cơ hội cho cậu ra ngoài.’’
 
“Được.’’ Trần Ô Hạ hỏi: “Ngộ nhỡ ba cậu không ra ngoài nữa thì sao?’’
 
Dưới bầu không khí khẩn trương này, cảm giác mập mờ trước đó giống như một bọt biển, lập tức vỡ tan tành. 

 
Lý Thâm cúi đầu nhìn sàn nhà, nói: “Ba tớ câu được cá về thì sẽ không ra ngoài nữa.’’ Hôm nay đúng là một sai lầm. 
 
“Thâm Tử?’’ Lý Húc Bân gọi cậu: “Con đang nói chuyện với ai vậy?’’
 
Trần Ô Hạ lập tức che miệng lại. 
 
Lý Thâm rất bình tĩnh trả lời: “Ba, con đang nói chuyện điện

thoại.’’
 
Lý Húc Bân tin tưởng nên không hỏi thêm nữa.
 
Trần Ô Hạ vô cùng sợ hãi, nếu cô không thể rời khỏi đây trước khi bác gái quay về thì càng rắc rối hơn nữa. Cô dùng khẩu hình hỏi: “Khi nào tớ mới có thể về?’’
 
Lý Thâm hiểu, nói: “Đợi lát nữa khi ba tớ giết cá, tớ sẽ đưa cậu ra ngoài.’’ Cậu bình tĩnh hơn cô rất nhiều, thậm chí còn mời: “Ngồi xuống đi.’’
 
Trong này chỉ có một chiếc ghế dựa, cậu ngồi trên giường. 
 
Nhường ghế lại cho cô. 
 
Vừa ngồi xuống ghế, cô ngồi thẳng người, thở dài một tiếng: “Chiếc ghế này thật thoải mái…’’ Nói xong cô lập tức che miệng lại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Càng hồi hộp cổ họng càng khó chịu, cô ho khan một tiếng. 
 
Lý Húc Bân không lên tiếng. 
 
Lý Thâm: “Ừ, ghế dựa làm việc mà.’’
 
“Ồ…’’ Cô không nghĩ ra chủ đề để nói chuyện, ngẩng đầu nhìn cậu. 
 
Vẻ mặt Lý Thâm cực kỳ tự nhiên, giống như chuyện cậu hôn cô lúc nãy chưa từng xảy ra vậy. 
 
Trần Ô Hạ không biết nói gì, chỉ có thể vuốt vuốt tóc. 
 
Một chiếc tủ sách đơn giản đặt bên cửa sổ, trên đó đựng đầy sách. Cô lên lớp mười hai, ngoài trừ thời gian làm bài tập về nhà thì cô không còn thời gian rảnh để đọc sách. Giá sách của cô có rất nhiều thứ liên quan đến ngôn ngữ, những con số và tiếng Anh. 
 
Khoảng cách giữa hai người đúng là một trời một vực. 
 
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 
 
Xuân về hoa nở, cây cối xanh mướt. Cô không thể cảm nhận được sức sống mà thay vào đó mầm non trong lòng cô đã bị nghiền nát. Cô tự nghĩ cho cậu một lý do để bội tình bạc nghĩa: Cơn mưa dầm tầm tã của mùa xuân đã làm mê hoặc lòng cậu. Mặc dù thậm chí còn chưa bắt đầu yêu đương nhưng cô đã cảm nhận được mùi vị thất tình vào ngày hôm nay. 
 
Cô nhớ đến nụ hôn đầu của mình. 
 
Một lát sau, Lý Húc Bân gọi: “Thâm Tử.’’
 
Lý Thâm đứng dậy: “Ba.’’
 
“Con có rảnh không?’’ Lý Húc Bân hỏi: “Nhiều cá qua, con đưa lên biết chú Trần ở tầng trên đi.’’
 
Đây là cơ hội tốt. Lý Thâm và Trần Ô Hạ liếc mắt nhìn nhau. 
 
Lý Thâm nói: “Tớ ra ngoài xách thùng cá, cậu cứ từ từ đi.’’ 
 
Cô gật đầu. 
 
Đây là một căn hộ tiêu chuẩn, cửa phòng bếp đối diện phòng ăn, cửa chính ở giữa phòng ăn và phòng khách. 
 
Lý Thâm cầm cặp sách lên.’’ 
 
Trần Ô Hạ đeo lên lưng, nhỏ giọng hỏi: “Ba cậu sẽ không thấy chứ?’’ 
 
“Không đâu.’’ Lý Thâm nói: “Lúc ba tớ giết cá sẽ đưa lưng về phía cửa phòng bếp.’’
 
Cô giống như một tên trộm, rón rén đi về phía trước.
 
Trước khi Lý Thâm đã đi vào phòng bếp, hai người nháy mắt ra hiệu cho nhau. Sau đó cậu đi vào: “Ba, đưa thùng này đúng không ạ?’’
 
“Ừ.’’ Lý Húc Bân đang xả nước trong bồn, tiếng nước chảy rào rào, ông không nghe thấy động tĩnh nào khác. 
 
Trần Ô Hạ nhón chân lên, bước nhanh ra cửa. Cô cúi người xuống trốn bên cạnh tủ giày. Cô không dám nhìn vào phòng bếp, sợ phải đối mặt với Lý Húc Bân, thà tự lừa mình dối người đưa lưng về phía phòng bếp, trong lòng không ngừng mặc niệm, cô không thấy ông, ông cũng không nhìn thấy cô. 
 
Lý Thâm: “Ba, con đưa bây giờ nhé.’’
 
Lý Húc Bân: “Ừ.’’
 
Lý Thâm xách thùng cá ra ngoài, đi đến bên cạnh Trần Ô Hạ. 

 
Hai người không nói gì, ngược lại vô cùng ăn ý. Cậu mở tủ giày ra, cô vội vàng thay giày. 
 
Lý Thâm quay đầu lại: “Cha, con đi đây.’’
 
“Ừ.’’ Lý Húc Bân vẫn đang rửa cá, nói: “Cứ nói chỗ cá này là ba đi câu về.’’
 
Trần Ô Hạ mở cửa, sau khi đi ra ngoài lập tức thả lỏng tinh thần. 
 
Quả nhiên là một người không thể làm chuyện xấu. 
 
Chỉ trong nháy mắt, Mã Lâm đi lên lầu, nhìn thấy cháu gái, cô ngạc nhiên hỏi: “Ô Hạ?’’
 
Lý Thâm lập tức đóng cửa lại: “Chào dì.’’
 
Trần Ô Hạ khẽ nói: “Bác gái.’’
 
Mã Lâm khó hiểu nhìn hai đứa trẻ. Trần Thường Bình biết chuyện Trần Ô Hạ đến nhà họ Lý học thêm, ông tin tưởng cháu gái, Mã Lâm cũng không tiện can thiệp. Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cháu gái, Mã Lâm hơi nghi ngờ. 
 
“Dì à.’’ Lý Thâm từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, nói: “Ba cháu ra ngoài câu cá, câu được rất nhiều nên bảo cháu đưa lên biếu nhà dì.’’
 
“Quá khách sáo rồi.’’ Mã Lâm cười hỏi: “Ba cháu ở nhà không?’’
 
Lý Thâm gật đầu: “Ba cháu đang mổ cá ạ.’’
 
Phụ huynh có ở nhà, chuyện cháu gái học thêm trở nên chính đáng. Mã Lâm cầm lấy thùng nước nhỏ nói: “Dì cảm ơn.’’
 
Vừa dứt lời, cánh cửa nhà họ Lý mở ra. 
 
Trần Ô Hạ giật nảy mình, cúi đầu chào hỏi: “Chú Lý.’’
 
“Ừ.’’ Lý Húc Bân quét mắt nhìn Trần Ô Hạ một cái, khẽ nhíu mày. 
 
Hai vị phụ huynh, hai đứa bé, bầu không khí ở đây có chút kỳ quái. 
 
Mã Lâm không rõ lắm bước lên phía trước: “Cảm ơn anh, câu được nhiều cá thế sao?’’
 
Lý Húc Bân: “Đừng khách sáo, hôm nay khá may mắn.’’
 
Mã Lâm đưa thùng nước nhỏ cho Trần Ô Hạ. 
 
Cá trong thùng nhảy nhót tung tăng. Trần Ô Hạ cảm thấy trái tim mình cũng giống như những chú cá này, cho dù lanh lợi như thế nào đi chăng nữa cũng là giãy chết. 
 
Cô đi theo Mã Lâm lên tầng. 
 
Lý Húc Bân vào nhà, nhìn thấy con trai đóng cửa lại mới hỏi: “Trần Ô Hạ đi cùng với bác gái nó lên tầng à?’’
 
“Không phải.’’ Lý Thâm không tỏ vẻ bối rối, trả lời: “Cậu ấy đang xuống tầng, dì ấy đi lên tầng, tình cờ gặp nhau thôi.’’
 
Lý Húc Bân nhìn con trai, ánh mắt sắc bén, hỏi: “À phải rồi, con còn dạy thêm cho Trần Ô Hạ không?’’
 
“Thỉnh thoảng thôi à, hết tuần này sẽ xong thôi.’’ Lý Thâm đi vào nhà vệ sinh: “Con cũng không phải gia sư, ngày nào cũng dạy phiền lắm.’’
 
Ngẫm nghĩ một chút, Lý Húc Bân nhắc nhở con trai, nói: “Chưa đầy hai tháng nữa sẽ thi đại học đấy.’’ 
 
“Con biết rồi.’’
 
Lý Thâm đi rửa mặt, nhìn đôi môi mình trong gương, không có gì khác lạ so với bình thường. 
 
Thực ra cũng không tính là hôn, chỉ chạm nhẹ mà thôi. 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện