"Anh là món đồ cổ quý giá nhất..."
Anh à, mấy nay mưa suốt, trời cứ lành lạnh. Sáng thức dậy em còn bị cái lạnh làm cho hắt hơi liên tục. Trong cái áo mưa to đùng và để nước oanh tạc mắt kính đến mù mờ thì em lại đi làm. Em ước gì những lúc trời như thế có thể được chui vào chăn êm, nghỉ ngơi và mơ về những câu chuyện tình lãng mạn.
Anh có thương em không khi ngày nào cũng phải tất bật cơm áo gạo tiền? Anh có thương em không khi là phụ nữ mà còn kiên cường hơn cả đàn ông? Anh có thương em không khi nghe em bảo là “Em thương anh nhiều lắm”?
Hôm nay, trời lại mưa anh ạ. Em nhớ lúc chúng mình quen nhau, ngồi co ro trên băng ghế đá dưới mái hiên nhà để rồi cảm nhận trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Mỗi mùa mưa đến, khi cái lạnh từ từ lấn chiếm không gian thì em lại nhớ đến ngày xưa. Lúc ấy, mình ngô nghê quá anh nhỉ? Nhưng ai chẳng có một thời như thế nên để rồi khi trưởng thành hơn, người ta lại bất giác cười khi nhớ về ngày ấy.
Đời người có mấy cái "ngày xưa" mà sao bây giờ em cứ hay nhớ đến nhỉ? Một năm, hai năm thì không phải "ngày xưa" nhưng mười năm thì chắc là đã xa lắm rồi. Em thật không tin nổi mình đã có hơn mười năm bên nhau. Người ta bảo “Thời gian thắm thoát thôi đưa”, khi nhìn lại