Ở Bên Người Cũng Phải Rời Xa

Chương 11


trước sau


"Anh là món đồ cổ quý giá nhất..."
Anh à, mấy nay mưa suốt, trời cứ lành lạnh. Sáng thức dậy em còn bị cái lạnh làm cho hắt hơi liên tục. Trong cái áo mưa to đùng và để nước oanh tạc mắt kính đến mù mờ thì em lại đi làm. Em ước gì những lúc trời như thế có thể được chui vào chăn êm, nghỉ ngơi và mơ về những câu chuyện tình lãng mạn.

Anh có thương em không khi ngày nào cũng phải tất bật cơm áo gạo tiền? Anh có thương em không khi là phụ nữ mà còn kiên cường hơn cả đàn ông? Anh có thương em không khi nghe em bảo là “Em thương anh nhiều lắm”?
Hôm nay, trời lại mưa anh ạ. Em nhớ lúc chúng mình quen nhau, ngồi co ro trên băng ghế đá dưới mái hiên nhà để rồi cảm nhận trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Mỗi mùa mưa đến, khi cái lạnh từ từ lấn chiếm không gian thì em lại nhớ đến ngày xưa. Lúc ấy, mình ngô nghê quá anh nhỉ? Nhưng ai chẳng có một thời như thế nên để rồi khi trưởng thành hơn, người ta lại bất giác cười khi nhớ về ngày ấy.
Đời người có mấy cái "ngày xưa" mà sao bây giờ em cứ hay nhớ đến nhỉ? Một năm, hai năm thì không phải "ngày xưa" nhưng mười năm thì chắc là đã xa lắm rồi. Em thật không tin nổi mình đã có hơn mười năm bên nhau. Người ta bảo “Thời gian thắm thoát thôi đưa”, khi nhìn lại

mọi thứ đã hóa tro tàn mất rồi. Vậy là đến bây giờ, em đã có khá nhiều món đồ xưa cũ rồi đấy anh. Không ngờ em cũng đã có "đồ cổ" để khoe với người ta. Anh cũng là một món trong số ấy đấy. Anh có buồn không khi em nói thế?

Anh đã bên em đủ lâu để trở thành đồ cũ của em. Anh đã được em gìn giữ và trân trọng nhiều năm nên anh xứng đáng trở nên đặc biệt và có giá trị hơn bao giờ hết. Anh bây giờ không còn là một chàng trai ngông nghênh, trẻ và liều lĩnh nữa. Anh điềm tĩnh, sâu sắc và đặc biệt là một món đồ cổ mà em yêu quý, luôn luôn muốn giữ lại bên cạnh.
Tất nhiên anh không phải là vật sở hữu của em, nhưng em tự cho phép mình được một chút hư vinh và đóng mác “đồ cổ của em” lên người anh. Mọi thứ của anh đều là của em, anh từng bảo như thế còn gì. Em không phải cô gái tham lam đâu nên em chỉ cần mỗi trái tim của anh là đủ rồi.

Yêu em nhiều, thương em nhiều như em đã đang và sẽ yêu thương anh nhé! Tình yêu của chúng ta, em không muốn định giá trị và càng không muốn nó biến thành bất kỳ thứ gì cũ kỹ. Em muốn tình yêu ấy luôn tươi mới, luôn nồng nhiệt, luôn như lúc ban đầu… có được không anh?
Dù trời mưa hay nắng, dù ở bất cứ đâu… em đều vững tin vì có anh luôn đợi em, món đồ cổ quý giá của em!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện