"Thỏi son đỏ..."
Nhẹ trôi về miền ký ức mang theo nỗi buồn mong manh trong những cái khua chèo. Mỗi lần chạm đến bề mặt tĩnh lặng, vô vàn vòng nước lan ra rồi biến mất. Nỗi buồn không đủ tạo ra sóng lớn nhưng đủ để khiến mặt nước yên bình trỗi dậy những bâng khuâng.
Ba mươi tuổi, người phụ nữ đi qua va vấp, tình đời. Ba mươi tuổi, giữ trong tâm những lo âu cơm áo.
Làm phụ nữ chỉ mong một tấm chồng, ngôi nhà nhỏ bình yên với những đứa con của mình. Sông sâu biển cả, đứng đầu thiên hạ chỉ nên để đàn ông.
Ba mươi tuổi, màu son đỏ có vẻ không còn thích hợp. Thay vào đó là một màu thuần thục và trưởng thành hơn chăng?
Phụ nữ ba mươi chưa già để rời bỏ son môi nhưng đã không còn trẻ để giữ màu đỏ tươi tắn ngày nào.
Anh tặng cô thỏi son ấy từ những ngày đầu quen nhau. Chút quà nhỏ sau đôi lần được cô tô vẽ khi dạo phố cùng anh, để rồi ngày chia tay, vẫn chưa một lần được dùng lại.
Bước qua tuổi ba mươi, cô nghĩ mình nên một lần hào nhoáng, một lần rực rỡ để hoà tan vào những tiếng nhạc, hòa tan vào giai điệu của tuổi trẻ, rực rỡ cùng những màu của ngày hè, để rồi sau đó chuyển mình, thoát khỏi vỏ bọc và hóa thành cánh bướm lộng lẫy nhất.
Trong tiếng nhạc rộn ràng, màu son mới thích hợp và làm người phụ nữ ấy nổi bật đến không ngờ. Tất cả ánh nhìn, tất cả những khát khao như tuôn trào cùng thác nhạc. Mọi thứ hòa quyện để đưa người phụ nữ ba mươi trôi qua hết những