"Chàng trai năm ấy..."
Em mở ngăn kéo cũ kỹ gần mười năm qua vẫn nằm yên trong lớp bụi mờ. Chiếc hộp nhỏ bằng sắt xam xám được bao bọc cẩn thận cũng không tránh khỏi số phận bị thời gian quên lãng. Những bức thư cũ kỹ bên trong vẫn còn tím màu mực, chợt em nhớ về anh, chàng trai ngày nào.
Cái thời Yahoo thống trị thì Facebook chỉ là một đứa trẻ mới lớn. Em và anh vẫn hẹn nhau mỗi cuối tuần trên khung chat và dường như mọi thứ chưa đủ gần nên chuyển sang cả thư tay. Thời hoa niên của em luôn có anh. Những dự định, những sẻ chia, những điều em không thể nói cùng ai...
Chàng trai ấy rất thích nghe nhạc. Anh thường thường nghe đi nghe lại bài hát “Love is blue” thế nào. Từng màu sắc, từng câu từ trong lời ca như muốn đưa anh đến một chuyện tình buồn nhưng lãng mạn.
“Blue, blue, my world is blue
Blue is my world now Im without you
Gray, gray, my life is gray
Cold is my heart since you went away…”
Rồi chúng ta rẽ sang những con đường khác nhau và khoảng cách địa lý cũng làm em nhận ra chúng ta không thể tiến xa hơn ngoài tình bạn. Em chủ động cắt liên lạc với anh. Những bức thư anh gửi đi nhưng chưa bao giờ được em mở; những dòng tin nhắn, email cũng chưa bao giờ được em phản hồi.
Em tìm đến Facebook như một vùng đất mới, yên bình hơn, xa anh hơn. Vậy mà không biết bằng cách nào anh lại tìm được em. Phải nói anh kiên nhẫn hay thật sự chúng ta có duyên phận? Em không dám khẳng định, cũng không dám thể hiện. Em từ chối kết bạn