Ở Chung

Chương : 1


trước sau

Chung Kế Chi nhặt được một cậu nhóc, chính xác thì không thể coi là cậu nhóc được, dù sao cũng mười mấy đôi mươi, ở quê đã có thể lấy vợ rồi.

Hôm đó, Chung Kế Chi đóng cửa về nhà như mọi hôm, gần đến kỳ nghỉ đông, sinh viên làm bán thời gian đã xin nghỉ, nói sắp hết kỳ học, phải ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi, Chung Kế Chi cũng không thể giữ người ta không cho đi.

Cuối năm không dễ tìm người mới, Chung Kế Chi chỉ đành tự mình dọn dẹp cửa hàng rồi chuẩn bị sẵn những đồ ngày mai cần dùng mới đóng cửa định về. Kéo cửa cuốn xuống, khóa lại, lúc Chung Kế Chi xoay người, giật mình lùi lại mấy bước.

Một cậu nhóc đứng sau lưng anh, Chung Kế Chi nhìn trái nhìn phải, vừa vào tháng 11 âm, ngoài đường mười giờ đã không còn ai rồi, may mà còn có đèn đường, dưới ánh đèn màu trắng, cậu nhóc trông vừa gầy guộc vừa đáng thương.

Đêm đông tuyết lớn, cậu nhóc đút tay vào túi, rụt cổ nhìn anh, không nhúc nhích cũng không lên tiếng, quái lạ khiến người ta phát sợ, Chung Kế Chi bình tĩnh lại, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Vì sao cậu nhóc cứ nhìn anh suốt, giờ này rồi, vẫn ở bên ngoài, do gặp phải chuyện buồn gì sao? Cậu nhóc nhìn Chung Kế Chi nói chuyện, hơi mím môi, khói trắng từ miệng phả ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy, “Cháu…”

Cậu nhóc nói “cháu” rồi dừng lại, trong lòng Chung Kế Chi thầm nghĩ chẳng lẽ gặp phải chuyện gì đó thật sao, thế là anh đi về phía cậu nhóc, “Không sao, cháu nói đi.”

Chung Kế Chi là một người đàn ông vóc dáng cao lớn nhưng nhìn thành thật tốt bụng, dáng vẻ có thể tóm tắt trong bốn chữ, trung hậu chất phác, cậu nhóc bạo gan hơn một chút: “Đói quá.” Nói xong bụng còn phối hợp réo lên một tiếng, Chung Kế Chi cười nhẹ một cái, “Đợi chú chút nha.”

Nói xong quay người đi mở cửa cuốn, cửa bị kéo lên, Chung Kế Chi từ trong cửa hàng lấy ra chỗ bánh bao còn thừa, vốn định xử lý, vừa khéo cho cậu nhóc ăn một ít.

Bánh bao còn khá mềm, chỉ là không còn nóng, cậu nhóc cầm trong tay, nói một câu cảm ơn rồi ăn từng chút từng chút một, Chung Kế Chi đóng cửa, bây giờ mới thực sự chuẩn bị về nhà.

Nhưng đi được hai bước thì phát hiện có gì đó không đúng, cậu nhóc đang đi theo sau lưng anh, Chung Kế Chi dừng bước, quay đầu nhìn, “Cháu không về nhà sao?” cậu nhóc đang ăn thì dừng lại, lắc đầu.

Chung Kế Chi bây giờ mới đánh giá cậu nhóc trước mặt này, cậu nhóc trông rất đẹp, như một con búp bê sứ vậy, không nhìn ra được tuổi thật, quần áo trông cũng khá tốt, giống như một đứa bé nhà giàu, liệu có phải trong nhà xảy ra mâu thuẫn nên mới bỏ nhà đi không?

Chung Kế Chi lại nói, “Cháu đi theo chú làm gì? Về nhà sớm đi.” Nói xong xoay người, tiếp tục bước về phía trước nhưng anh phát hiện cậu nhóc vẫn đi theo anh, Chung Kế Chi kiên nhẫn hỏi, “Có phải cháu gặp phải phiền phức gì không? Cần chú giúp cháu báo cảnh sát không?”

Vừa nghe thấy báo cảnh sát, cậu nhóc đã lắc đầu, “Cháu… hôm nay cháu mới tới đây, không có chỗ nào để đi, cháu có thể đi theo chú không?” Giọng nói cậu nhóc rất nhỏ, mấy chữ cuối cùng nếu không phải do Chung Kế Chi đứng gần thì có lẽ cũng không nghe thấy.

cậu nhóc này chắc đã biết được Chung Kế Chi là người tốt nên mới dám nói như vậy, Chung Kế Chi mấp máy miệng, nửa đêm có người đưa ra đề nghị như này, nghe có vẻ vừa kỳ quái vừa quá đáng.

Nhưng cậu nhóc trước mặt lại mong chờ nhìn anh, có lẽ là ở ngoài quá lâu rồi, hai má của cậu nhóc bị gió thổi tới mức ửng đỏ, đôi mắt cũng khô khốc, đang không ngừng chớp mắt để làm dịu đi, dè dặt hít mũi, nhìn giống như chú cún con bị bỏ rơi vậy, đến hành lý cũng không có bên người, chỉ lẻ loi đứng trước mặt Chung Kế Chi, đúng là trông rất khả nghi.

Mà con người của Chung Kế Chi chính là như vậy, dễ động lòng trắc ẩn, thương xót cho mọi người, nhưng không biết thương xót bản thân, nhìn cậu nhóc, anh không từ chối được, “Được rồi, chỉ một đêm nay thôi, cháu nên về nhà sớm đi, người nhà sẽ lo lắng đấy.”

Cậu nhóc không phản bác, được Chung Kế Chi đưa về nhà. Nhà Chung Kế Chi cách cửa hàng không xa, đi bộ về chỉ mất mười phút, không phải khu chung cư có thang máy, chỉ là một toà nhà cũ bình thường, mỗi tầng hai căn hộ, hơn nữa cũng không lớn, một phòng khách một phòng ngủ, là loại phòng điển hình cho người độc thân.

Vừa vào cửa, Chung Kế Chi liền tìm đồ ngủ cho cậu nhóc, để cậu nhanh chóng đi tắm nước nóng, đứng trong gió lâu như vậy, nói không chừng bị cảm rồi, cậu tắm xong, bước ra từ phòng tắm vẫn còn hơi nóng trên người, mặc bộ đồ thể thao của Chung Kế Chi, to hơn mấy cỡ, áo dài tới tận đùi, ít nhất quần là kiểu co dãn, mặc được là được.

Trên bàn có một cốc nước nóng và vài viên thuốc, Chung Kế Chi cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói, “Uống thuốc cảm trên bàn đi, đứng trong gió lạnh lâu như thế dễ bị cảm.”

cậu nhóc “ừm” một tiếng, cầm cốc nước và thuốc uống nuốt vào, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Chung Kế Chi đang đi vào trong phòng tắm, trong lòng thở phào, người này đúng là dễ nói chuyện.

Chung Kế Chi từ phòng tắm đi ra, thấy cậu nhóc vẫn ôm đùi ngồi trên sofa hơ quạt sưởi, Chung Kế Chi cảm thấy bắt buộc phải hỏi một chút, rốt cuộc là có chuyện gì, thế là liền ngồi bên cạnh cậu nhóc.

Chung Kế Chi trông không giống kẻ hung thần ác sát, nói chuyện có cảm giác gần gũi, như bác hàng xóm nhà bên, không làm người khác cảm thấy gò bó và ngại ngùng, “Chú họ Chung, tên là Kế Chi, nhóc bao nhiêu tuổi rồi, tên là gì, muộn như này rồi vẫn ở bên ngoài không về nhà sao?”

cậu nhóc ngước nhìn Chung Kế Chi, ngón chân co lại, bấu vào
sofa, “Tên là Lâm Dạng, mười chín tuổi.” Còn câu hỏi cuối cùng của Chung Kế Chi thì cậu lại không trả lời.

Chung Kế Chi gật đầu, mười chín tuổi, không phải cậu nhóc nữa, đã thành niên rồi, Chung Kế Chi không tiếp lời, rõ ràng đang đợi Lâm Dạng nói tiếp, Lâm Dạng thở dài một tiếng, như là đưa ra một quyết định rất quan trọng, mới từ từ mở miệng.

“Trong nhà cháu không còn ai cả, chỉ có mình cháu.” Lâm Dạng chớp chớp mắt rồi lén nhìn phản ứng của Chung Kế Chi, Chung Kế Chi khẽ há miệng, dường như bị kinh ngạc, “Nhà… nhà cháu xảy ra chuyện gì vậy?”

Trông Lâm Dạng không giống trẻ mồ côi mà giống như một thiếu niên sạch sẽ luôn được bao bọc cưng chiều, chưa trải sự đời nên mới dám hai bàn tay trắng tới một nơi xa lạ, tìm một ông chú nhờ giúp đỡ lúc nửa đêm, Lâm Dạng lắc đầu, “Chỉ là gần đây ở trường xảy ra chút chuyện nên thôi học rồi một mình tới đây.”

Xảy ra chuyện gì, Lâm Dạng không nói cụ thể, Chung Kế Chi cũng không hỏi, dù sao ngày mai anh bạn nhỏ xa lạ cũng đi rồi, bản thân mình không nên hỏi nhiều.

Chung Kế Chi nhường giường cho Lâm Dạng, còn mình thì ra sofa ngủ. Lâm Dạng nằm trên giường mới thở dài một hơi. May mà Chung Kế Chi không hỏi nhiều, nếu không cậu cũng không biết phải giải thích thế nào. Một người tới hành lý tùy thân cũng không có mà Chung Kế Chi lại không nghi ngờ gì đã cho cậu vào ở. Quả nhiên, người đàn ông thành thật như này là dễ tin người nhất.

Giường cũng không phải loại giường lớn hai mét mà là loại giường lớn hơn giường đôi một chút, Lâm Dạng trằn trọc không ngủ được, sự việc xảy ra trong mấy ngày này như mơ vậy. Dường như trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại lời bàn tán của bạn bè, lời đề nghị thôi học của trường, đến căn hộ của mình cũng không vào được, đồ đạc cũng không được lấy. Mặc dù cậu không có gì cả, hai bàn tay trắng đi khỏi nhà, mơ mơ hồ hồ mua vé xe, đến một thành phố xa lạ, trên người trừ chứng minh thư chỉ có 200 tệ tiền mặt.

Lâm Dạng không nói rõ được cảm giác của mình bây giờ, chỉ cảm thấy quá huyền ảo, mấy ngày trước mình vẫn như một con chim hoàng yến được nuôi trong căn hộ kia, bây giờ lại lưu lạc đầu đường, phải dựa vào sự thương hại của một ông chú mới có chỗ để qua đêm.

Lâm Dạng là một sinh viên được bao nuôi, bắt đầu giống như rất nhiều câu chuyện bao nuôi khác, Lâm Dạng cũng là vì cần tiền. Lúc Lâm Dạng còn rất nhỏ, ba đã qua đời, không lâu sau mẹ tái hôn, mình sống cùng với bà nội, mọi chuyện vốn rất tốt, rất yên bình, Lâm Dạng rất hiểu chuyện, trưởng thành sớm. Nhưng vào năm lớp 11, bà nội bị bệnh, cần rất nhiều tiền. Gia đình vốn sống dựa vào tiền trợ cấp lao động và trợ cấp hộ nghèo để sống không có đủ khả năng chi trả số tiền lớn như vậy.

Năm đó Lâm Dạng thậm chí còn không nghĩ tới việc bán mình, chỉ nghĩ phải tìm một công việc, ít nhất còn có chút thu nhập. Lâm Dạng chưa thành niên, rất nhiều công ty không muốn nhận cậu vào làm, tìm đi tìm lại, cuối cùng tìm được một công việc trong hộp đêm.

Lâm Dạng quen Triệu Từ Nam ở hộp đêm đó. Năm đó Lâm Dạng mới có mười bảy tuổi, Triệu Từ Nam rất thích các chàng trai trẻ như vậy, sạch sẽ và đơn thuần, cái gì cũng không hiểu, đã tới nơi như này làm việc, cho chút lợi lộc là sẽ ngu ngốc đi theo ngay. Triệu Từ Nam không ngờ Lâm Dạng thực sự cần tiền, lúc Triệu Từ Nam đề nghị bao nuôi, Lâm Dạng không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.

Được Triệu Từ Nam bao nuôi gần ba năm, từ lớp 11 tới lớp 12, rồi lên đại học, Triệu Từ Nam là một người bao nuôi đạt chuẩn, Lâm Dạng vừa mở miệng đã muốn 20 vạn, Triệu Từ Nam cũng không hỏi nhiều mà đưa cậu luôn, sau đó sinh hoạt phí mỗi tháng cũng đưa đúng hạn, nhưng bệnh tình của bà nội Lâm Dạng vẫn không cứu vãn được, Lâm Dạng thi lên đại học thì bà qua đời.

Theo lý mà nói thì quan hệ bao nuôi của cậu và Triệu Từ Nam nên chấm dứt rồi nhưng không ai nhắc tới gì cả. Lâm Dạng tiếp tục được hắn bao nuôi, tới học đại học cũng học ở thành phố của hắn. Triệu Từ Nam mua cho cậu một căn hộ ở bên ngoài trường học, cách vài ngày hắn sẽ tới một lần. Triệu Từ Nam trên giường cũng không có sở thích gì đặc biệt, có thể xem là một người bao nuôi dịu dàng, cũng không ham thích hoa thơm cỏ lạ, hầu hết là thích làm với nữ nhân, nhưng Triệu Từ Nam hiếm khi qua đêm, bởi vì lúc Lâm Dạng học cấp 3, Triệu Từ Nam kết hôn, bình thường chỉ có mình Lâm Dạng ở đó.

Người có tiền đều như vậy, cho dù kết hôn, ở bên ngoài vẫn có tình nhân. Vợ của Triệu Từ Nam, La Tô Di biết sự tồn tại của Lâm Dạng, nhưng luôn một mắt nhắm, một mắt mở, cho tới gần đây, khi công ty của Triệu Từ Nam xảy ra vấn đề.

Truyện convert hay : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện