Ở Chung

Chương : 13


trước sau

Chiếc áo vừa được cởi ra, khuôn ngực phẳng lỳ của cậu nhóc đã lộ ra. Đây chưa phải là điều khiến Chung Kế Chi hưng phấn nhất, anh đã nhiều lần thấy khuôn ngực của Lâm Dạng rồi. Chỉ là bây giờ, không biết Lâm Dạng đã dùng bộ kẹp ngực từ bao giờ.

Kẹp vú ở trên ở trên đầu ngực lung lay sắp rơi, đầu vú tụ máu sưng lên. Chung Kế Chi nheo mắt lại, như muốn nhìn xuyên qua ngực Lâm Dạng, kìm lòng không được, bò lên người Lâm Dạng.

Đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ táo bạo, Chung Kế Chi vô thức chạm cái kẹp vú, dùng lực kéo về phía trước, đầu vú càng bị bóp mạnh hơn: “Aaa…Nhẹ chút…”

Lâm Dạng vừa hét lên, Chung Kế Chi không dám cử động nữa: “Làm… Làm đau cháu rồi à?” Vừa sợ mình không biết nặng nhẹ, Lâm Dạng lại kêu đau, anh chỉ dám nhìn người dưới thân.

Theo cách làm trước đây của Chung Kế Chi, sau khi xong màn dạo đầu, anh sẽ đâm thẳng vào bên trong Lâm Dạng nhưng bây giờ lỗ hậu bị chặn lại, đến cả đầu vú cũng bị đồ chơi chiếm mất, anh không biết nên làm gì.

Hao tổn thể lực như này, Lâm Dạng là người đầu tiên không chịu nổi, đến sức nhấc chân còn không có, chỉ có thể nhìn Chung Kế Chi: “Bố…” Nghe thấy cách xưng hô của Lâm Dạng, Chung Kế Chi cảm thấy khó thở: “Cái gì?’

Lâm Dạng hít một hơi, dùng âm thanh mềm mại gọi: “Bố, vào đi mà…”

Lâm Dạng có nhiều trò trên giường, điều này Chung Kế Chi đã học được, nhưng câu gọi bố này, Chung Kế Chi không đoán trước được. Cảm giác cấm kỵ, xấu hổ và ham muốn tình dục cùng nhau ập đến, cuối cùng thì ham muốn tình dục chiếm ưu thế. Chung Kế Chi đè lên người Lâm Dạng, âm thanh không cố ý biến đổi mà như người bị cảm nặng, nói chuyện cũng khó khăn: “Cháu, đừng gọi chú như vậy…”

Người dưới thân vẫn không biết hối hận, anh càng ngại ngùng lúng túng, cậu càng hăng hái sấn tới. “Bố.” Cậu khuỵu gối, hai chân mở rộng, cái đuôi lông xù đè lên thân dưới. Chung Kế Chi thở dốc, yết hầu trượt lên trượt xuống, không ngừng nuốt nước bọt, thân dưới của Lâm Dạng quá quyến rũ.

Biết vẻ nghiêm túc của Chung Kế Chi không giả vờ được lâu, Lâm Dạng đã uống một liều thuốc mạnh. Chủ động duỗi chân vào đũng quần của Chung Kế Chi, gậy thịt đã cương cứng trở nên nóng rực như hòn than, vừa hung dữ vừa dọa người. Bàn chân trắng nõn mềm mại bắt lấy gậy thịt, gậy thịt vừa trượt giữa những ngón chân. Chung Kế Chi bắt lấy bàn tay đang không ngừng nhấn vào đũng quần anh, trên người Lâm Dạng, mỗi một chỗ đều toát lên vẻ gợi cảm, vô tình vô ý quyến rũ Chung Kế Chi.

“Bố cứng rồi, thật sự không tiến vào sao?” Dễ thấy được sự ám chỉ rõ ràng của cậu nhóc , Chung Kế Chi đúng là không biết phải làm thế nào, xoa xoa ngón chân của cậu nhóc: “Làm… Làm thế nào?”

Lâm Dạng nâng eo, để lộ hoàn toàn cái đuôi: “Rút đuôi ra…Bố tiến vào…” Chung Kế Chi không phản bác Lâm Dạng gọi anh là bố, vươn tay kéo đuôi ra. Phần kim loại được rút ra mang theo cả nước sóng sánh, đường hầm như có xe qua núi vậy, tiếng rên rỉ của Lâm Dạng phát ra nhỏ vụn: “Aaa…Bố…Chậm, chậm chút.”

Tới khi phần đuôi hoàn toàn được rút ra, hai má Lâm Dạng đỏ bừng, từ trong ra ngoài đều lộ vẻ ham muốn. Dầu bôi trơn cũng bị lấy ra theo, chảy dọc theo bắp đùi, rơi xuống ga giường.

Quả bóng nhỏ vẫn kêu ù ù ở bên trong không hề dừng lại, Chung Kế Chi dùng ngón trỏ và ngón giữa mở rộng: “Bóng có cần lấy ra không?” Lâm Dạng lắc đầu: “Không cần…Cứ thế tiến vào đi…”

Lỗ niệu đạo chạm vào quả bóng đang rung, Chung Kế Chi chỉ cảm thấy toàn thân run lên, cảm giác tê dại truyền từ gậy thịt tới tứ chi, Lâm Dạng sao có thể chịu đựng cảm giác này, làm người ta vừa hưng phấn vừa muốn bắn.

Giữ lấy mông của Lâm Dạng, Chung Kế Chi hung hãn đâm vào, giống như lần đầu làm với Lâm Dạng, không có bất kỳ kỹ thuật gì, chỉ mù quáng đâm vào, khiến qua bóng càng vào sâu bên trong Lâm Dạng. Vừa được gậy thịt đâm chọc, vừa có quả bóng nhỏ rung động, tiếng rên rỉ của Lâm Dạng hôm nay vừa mềm mại vừa giận dữ, lắp bắp không nói nên lời: “Aaa… Bố… Bị đâm hỏng mất…Sâu quá…”

Chung Kế Chi muốn bịt cái miệng nhỏ này lại, vòng tay qua che miệng Lâm Dạng, Lâm Dạng vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, cái này còn kích thích hơn nghe những lời dâm đãng của Lâm Dạng. Chung Kế Chi đưa mắt nhìn vào trong hộp, thấy một quả cầu nhỏ, hai bên còn có dây, tạo thành một hình trò: “Cái này… Để làm gì?”

Vẻ mặt Lâm Dạng hơi hốt hoảng, từ thắt lưng trở xuống phát run, dường như không phải của mình nữa, nhìn Chung Kế Chi cầm quả cầu bịt miệng lắc lắc trước mặt, vô thức mở miệng ngậm vào. Sau khi khóa đằng sau được đóng lại, Lâm Dạng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Miệng bị quả cầu chặn lại, banh ra, không thể khép hoàn toàn, nước miếng chảy ra từ khe hở, chảy dọc hai bên má xuống dưới gối. Hai mắt cậu nhóc đỏ hồng, rưng rưng nước mắt như sắp khóc, đây là lần đầu tiên Chung Kế Chi bắt nạt cậu trên giường, vươn đầu nhìn những thứ khác trong hộp.

Còn có còng tay, còng tay để trên giường nhìn rất khiêu gợi, không cần Lâm Dạng hướng dẫn cách sử dụng, anh đã tóm tay Lâm Dạng rồi còng lại. Chung Kế Chi chui vào giữa vòng tay của Lâm Dạng, như là cậu nhóc đang ôm cổ anh vậy. Lâm Dạng bị Chung Kế Chi ôm lên, bị cả gậy thịt và bóng rung đè ép.

“Ưm ưm…” Từng cơn từng cơn tê dại kéo tới, biến thành cuộc tra tấn kéo dài, nước mắt của cậu nhóc không kìm được rơi xuống. Ban nãy còn nghĩ Chung Kế Chi không có gan dùng những thứ đồ chơi này, bây giờ bị đống đồ chơi này đùa tới mức không nói được. Cậu đúng là đánh giá thấp ông chú
kia rồi.

Chân của Lâm Dạng vung lên vài cái, chỉ khiến Chung Kế Chi tiến vào sâu hơn, mũi chân duỗi thẳng tắp. Thân dưới tiếp nhận hết đợt này tới đợt khác, tiếng còng tay vang lên đinh đinh đang đang, cổ tay cũng bị bóp đỏ, Lâm Dạng cảm thấy quả bóng rung dường như vào trong tận dạ dày cậu, cả bụng đều tê dại.

Kép vú vừa được lấy ra, đầu vú cương cứng, đỏ như máu. Chung Kế Chi ngận cục thịt nhỏ trong miệng, bởi vì kẹp vú, cảm giác mềm hơn trước nhiều, có lẽ do tụ máu, mà cảm giác trở nên to hơn ngày trước, ngậm dễ hơn nhiều. Khi môi tách ra khỏi cục thịt, một tiếng chụt vang lên. Lâm Dạng cảm thấy không chỉ hông dưới mà bây giờ tới ngực cũng không phải của cậu nữa, núm vú dường như đã bị Chung Kế Chi cắn đứt rồi.

Nhưng không thể thốt ra tiếng phản kháng, tất cả những lời muốn nói đều bị quả bóng chặn trong miệng, những tiếng thoát ra chỉ là những tiếng kêu vụn vặt, không rõ nghĩa. Trong đầu một mảng rối bời, cậu chỉ cầu mong Chung Kế Chi mau mau bắn đi, mau mau giải thoát cho cậu, quá kích thích mất rồi, nếu tiếp tự như này nữa, cậu cảm thấy mình sẽ kiệt sức mất.

Anh và Lâm Dạng cách nhau một quả bóng rung, cảm giác này thật sự mới lạ, nó không thể chạm tới nơi sâu nhất của Lâm Dạng, nhưng có thể cọ sát vào vách thịt của đường hầm ở nơi sâu nhất, lỗ niệu đạo bị kích thích tàn nhẫn. Lần nào cũng khiến Chung Kế Chi như sắp bay lên thiên đàng, còn là lần đầu tiên trải nghiện chuyện này.

Phản ứng của Lâm Dạng khiến anh thích đến phát điên, cậu nhóc không thể quyến rũ anh như ngày thường, chỉ có thể truyền đạt ham muốn của mình cho anh qua ánh mắt, rơi nước miếng, run rẩy, bị anh đâm tới mức run run rỉ nước tiểu muốn cầu xin lại không thể nói được, thật đáng thương.

Đột nhiên muốn nghe Lâm Dạng gọi anh là bố, càng là điều cấm kỵ thì càng kích thích, giống như người thành thật lâu năm, một khi đã phát hiện dục vọng sẽ không thể kìm giữ.

Bỏ bịt miệng của Lâm Dạng đi, tiếng gọi giường của cậu nhóc tràn ra: “Chung Kế Chi… Huhu… Không… Không muốn nữa, lấy ra đi…Hỏng mất rồi…” Không nghe được xưng hô mà mình muốn nghe, Chung Kế Chi ôm đầu cậu nhóc, hôn lên mãnh liệt, đem tất cả tiếng khóc của cậu giam trong cổ họng.

Trong miệng ngậm đầu lưỡi của Chung Kế Chi còn khó chịu hơn ngậm cái bịt miệng vừa nãy, trong miệng không ngừng chạy trốn, Lâm Dạng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng thấy cậu không thể hít thở được, Chung Kế Chi mới thả ra.

Thở hổn hà hổn hển, Lâm Dạng không nói được câu nào hoàn chỉnh, lắp ba lắp bắp: “Chậm…Chậm chút, a…” Vì sao cậu nhóc không gọi bố nữa, Chung Kế Chi hơi khó chịu, muốn nhìn cậu nhóc bị mình ép bắn đến mức gọi bố. Lâm Dạng không biết tâm tư của ông chú, chỉ thấy đêm nay mình đùa với lửa rồi, cậu đã cầu xin anh nhưng anh vẫn không tha cho cậu.

“Bóp vào…Bụng cháu, huhu…Chung Kế Chi…” Sự rung động của quả bóng là Lâm Dạng sợ hãi, chỉ biết khóc, cắn bờ vai của Chung Kế Chi để phát tiết. Chung Kế Chi bị đau cũng không dám dùng lực giữ cậu, không nhanh không chậm hỏi: “Gọi chú là gì?” Lâm Dạng ngơ một lúc, nhanh chóng khóc gọi: “Bố…Huhu…Bố đừng giữ nữa, sắp hỏng rồi…”

Được Chung Kế Chi hỗ trợ, Chung Kế Chi còn chưa bắn sẽ không dừng lại dễ dàng thế, Lâm Dạng cầu xin không có tác dụng, chỉ có thể khóc xin Chung Kế Chi nhanh nhanh bắn: “Bố…Mau bắn đi…Không chịu nổi nữa rồi…” Nói xong quay đầu liếm moi Chung Kế Chi muốn nịnh nọt anh, để anh bắn nhanh chút.

Chung Kế Chi còn có tính toán của mình, vòng tay ôm eo Lâm Dạng ngã xuống giường, nhanh chóng lấy chất bôi trơn bôi lên cái miệng còn đầy bọt trắng kia, cậu nhóc đã không thể nói nổi lời cầu xin nữa rồi, nhỏ giọng gọi bố. Lại là một trận đâm chọc hung mãnh, Chung Kế Chi chỉ cảm thấy căng trướng, gầm lên một tiếng, bắn tất cả tinh hoa vào bên trong.

Quá trình xuất tinh kéo dài vài phút, cậu nhóc như bị tiêm loại thuốc lạ, toàn thân co giật, tới khi Chung Kế Chi bắn xong, Lâm Dạng mới bình tĩnh lại. Đường hầm mềm mại vẫn ngậm gậy thịt và bóng rung, Chung Kế Chi ôm Lâm Dạng vuốt ve an ủi một lúc mới tắt điều khiển từ xa đi.

Từ trong cơ thể Lâm Dạng rút ra, một ít chất lỏng màu trắng cũng chảy ra, lỗ hậu vì dùng quá mức mà bị mở ra hoàn toàn, một lúc sau vẫn chưa thể khép lại được. Chung Kế Chi cầm dây giật quả bóng ra, bóng đã bị đẩy vào sâu quá trong. Động tác của Chung Kế Chi rất chậm, sợ mình dùng lực quá mạnh sẽ làm đứt dây.

Truyện convert hay : Người Đàn Bà Đanh Đá Đương Gia: Sủng Thê Cuồng Ma Trong Núi Hán

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện