Ở Chung

Chương : 17


trước sau

“Ở kí túc xá còn thiếu gì không hả?” Nghe thấy giọng nói của bạn trai nhỏ nhà mình, Chung Kế Chi lại cảm thấy có chút nhớ cậu rồi: “Không thiếu gì cả.” Chung Kế Chi bước đi chầm chậm. Giờ ở trong nhà đã không có ai chờ anh về, cũng không có ai để đèn cho anh nữa rồi. Vậy thì cho dù anh có đi về nhà sớm một chút cũng không gặp được người ấy nữa. Từ trước đến nay anh chưa quan tâm ai đến nóng ruột nóng gan như vậy: “Có đủ tiền không? Nếu không đủ thì chú gửi thêm cho cháu.”

Không biết lại tưởng Chung Kế Chi là một ông chú giàu có lắm tiền gì cũng nên, Lâm Dạng nằm trên gối đầu, giọng buồn buồn trả lời anh: “Đủ rồi mà. Thứ sáu cháu sẽ lại về, tiêu không hết được đâu.” Ở trong kí túc xá của bọn họ, có người còn không có tiền sinh hoạt một tháng nhiều như vậy đâu.

Chung Kế Chi lại liên tục mà lải nhải dặn dò đủ điều, những lời ấy đã nói đi nói lại vô cùng nhiều rồi. Lâm Dạng nghe đến phát mệt nhưng lại không nỡ cắt ngang lời của anh, đành phải ừ rồi à cho có lệ. Mãi đến khi cậu nghe được tiếng mở cửa của Chung Kế Chi, Lâm Dạng mới hỏi: “Về đến nhà rồi à?”

“Ừ.”

Lâm Dạng liếc mắt nhìn đồng hồ. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện sẽ quấy rầy đến bạn cùng phòng mất, dù sao thì ông chú kia cũng không kiềm được mà muốn nói chuyện với cậu: “Vậy cháu cúp máy trước nhé.” Chung Kế Chi thấp giọng nói: “Ừ.” Rồi chờ Lâm Dạng cúp điện thoại, Lâm Dạng cũng lại chờ anh cúp điện thoại. Hai người cứ vậy mà im lặng cầm điện thoại một lúc.

Ông chú không nỡ, lại không muốn nói cho cậu biết là nhớ cậu. Lâm Dạng thở dài một hơi: “Lần này cúp thật đấy.” Chung Kế Chi như nhớ ra cái gì đó: “Từ từ đã!”

“Cái gì vậy?”

“Đừng có mà khỏa thân khi ngủ đấy!” Giọng nói Chung Kế Chi trầm thấp, trong đó còn mang theo cả sự nhẫn nhịn và kiềm chế gì đó. Thật ra con trai mà có trần chuồng với nhau thì cũng là chuyện rất bình thường thôi, nhưng anh lại có tính chiếm hữu rất mạnh đối với Lâm Dạng. Nói ra những lời ích kỉ như vậy khiến cho Chung Kế Chi tự cảm thấy giật mình một cái.

Mà mãi đến khi nghe thấy tiếng cười của Lâm Dạng từ đầu bên kia truyền đến: “Con biết rồi bố à!” Sau khi cúp điện thoại, bạn cùng phòng nhìn thấy Lâm Dạng cứ nằm trên gối cười cười. Chúc Hành hỏi cậu: “Lâm Dạng gọi điện thoại cho bố à?” Lâm Dạng trả lời: “Ừ.”

Trong kí túc xá chỉ có mỗi Kỳ Tự là từng gặp mặt Chung Kế Chi. Kỳ Tự nghĩ đến thái độ của bố Lâm Dạng buổi chiều nay: “Lâm Dạng à, quan hệ của cậu với bố thật là tốt.” Cuối tuần này Lâm Dạng đã về nhà rồi. Bố của cậu thì chỉ vừa mới đi một lúc thôi đã gọi điện thoại mấy lần hỏi thăm Lâm Dạng. Nói chứ cho dù có là con gái cũng không được quan tâm nhiều đến như vậy.

Chung Kế Chi nằm trên giường, đột nhiên lại cảm thấy hôm nay giường hơi lớn thì phải. Vươn tay mà không chạm được vào Lâm Dạng, bên cạnh trống không, thậm chí buổi tối còn không muốn về nhà nữa. Kể cả lúc trước Lý Tuệ bỏ đi anh cũng không cảm thấy trải qua buổi tối lại khó khăn như vậy, cũng không cảm thấy cô đơn chút nào.

Khi ngủ Lâm Dạng rất hay trở mình, quay qua quay lại rồi lăn luôn vào ngực của anh, không chịu nằm yên chút nào. Lúc ấy cho dù anh có đang mơ ngủ cũng vẫn sẽ đưa tay ra mà vuốt ve cậu. Có đôi lúc Chung Kế Chi sờ soạng một lúc vẫn không chạm được vào cậu, chờ một lúc sau là kiểu gì cậu cũng sẽ lại lăn dần lên ngực của Chung Kế Chi, mơ màng mà hôn lên môi Chung Kế Chi.

Càng không được chạm vào cơ thể của Lâm Dạng, anh lại càng nghĩ đến chuyện đó. Chung Kế Chi lại cảm thấy khó chịu vô cùng, thân dưới lại sắp sửa ngẩng đầu dậy rồi. Vốn dĩ định mặc kệ nó mà đi ngủ luôn, nhưng lại có âm thanh từ WeChat vang lên, là Lâm Dạng gửi một bức ảnh đến. Chung Kế Chi nhấp vào xem. Vừa nhìn xong, da đầu của anh đều trở nên tê dại, phía dưới hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa mà dựng đứng lên. Trong hình là Lâm Dạng đang trốn trong chiếc chăn bông, còn kèm theo một câu: “Muốn làm.” Đã cách xa nhau đến như vậy rồi mà nhóc quỷ này còn không chịu để yên cho anh.

Trong khoa tiếng Anh của Lâm Dạng, một lớp có hai mươi tám sinh viên, mà chỉ mỗi mình cậu là con trai. Ngày đầu tiên đến lớp, còn có rất nhiều bạn nữ đã đến tìm cậu để xin thông tin liên lạc các thứ. Có người còn rất can đảm mà trực tiếp hỏi thẳng: “Lâm Dạng à, cậu có người yêu chưa vậy?” Tính tình Lâm Dạng đã đỡ hơn trước nhiều rồi, không giống như trước kia mà ai cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách nữa: “Xin lỗi nhé, tôi có người yêu rồi.”

Đến buổi tối khi sắp tan học, Lâm Dạng nhận được tin nhắn từ Chung Kế Chi: “Chú đang chờ cháu ở dưới kí túc xá.” Lâm Dạng ngạc nhiên. Sao muộn thế này rồi ông chú này còn đến đây? Thôi mặc kệ là vì sao, Lâm Dạng cũng rất muốn gặp anh. Cậu không vào được những gì mà giáo viên đang nói nữa, tâm hồn đã bay ra khỏi lớp học luôn rồi. Bạn nữ bên cạnh nhìn thấy Lâm Dạng cứ liên tục xem giờ liền nói: “Sắp hết tiết rồi, cậu lo cái gì vậy.”

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Dạng đã vội vàng chạy ra khỏi lớp từ cửa sau. Lúc này đã là cuối tháng tư, vừa chạy vừa để gió tạt qua mặt khiến cho cả mặt cậu cũng nóng lên, mà cả trong lòng cũng đang nóng như lửa đốt, trái tim đập nhanh liên hồi. Một cảm xúc mang tên nhớ nhung cứ lởn vởn trong lồng ngực của cậu.

Từ xa đã nhìn thấy Chung Kế Chi đang đứng ở dưới tầng của kí túc xá, Lâm Dạng bước chậm lại một chút, đứng cách Chung Kế Chi một khoảng xa. Nãy giờ cậu chạy về quá nhanh, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được, hai má vẫn còn ửng đỏ, thở hổn hển: “Chú… Sao chú lại đến đây?”

Bởi vì không thể chờ đến tận thứ sáu để đón Lâm Dạng: “Đến nhìn cháu.” Có quá nhiều người đang đi qua đi lại. Nếu bây giờ mà Lâm Dạng lao vào trong lồng ngực của Chung Kế Chi, chắc là ngày mai cậu sẽ được lên diễn đàn của trường mất. Trái tim của Lâm Dạng cứ đập rất nhanh, mà cậu cũng biết vì sao mình lại trở nên như vậy. Bị ông chú này làm cho cảm động, muốn được hôn môi với anh, muốn được anh ôm vào trong lòng. Khi nhìn thấy Chung Kế Chi, trong đầu cậu cứ như có chùm pháo hoa đang nổ tung, khiến cho Lâm Dạng choáng váng đầu óc.

Đúng lúc này lại gặp Kỳ Tự cũng vừa tan học về. Lúc nhìn thấy Chung Kế Chi, Kỳ Tự còn tưởng là mình bị hoa mắt mất rồi. Không phải là hôm qua mới đưa Lâm Dạng đến trường rồi à, sao buổi tối hôm nay lại đến nữa vậy: “Cháu chào chú Lâm.” Lâm Dạng đẩy cuốn sách đang cầm vào trong tay vào ngực của Kỳ Tự: “Cậu giúp tôi cầm lên với. Tôi đi dạo với bố của tôi một lúc đã.”

Bây giờ Lâm Dạng đã gọi
bố đến càng lúc càng trôi chảy thuận miệng rồi. Cậu giục Kỳ Tự mau đi về nhanh rồi kéo tay Chung Kế Chi đi về phía rừng cây nhỏ bên kia. Lâm Dạng nghe các bạn cùng lớp nói, ở rừng cây nhỏ thì sẽ tương đối khuất, là nơi mà các cặp yêu nhau rất thích đến rồi ngồi lại.

Cũng may tối nay không có nhiều người đi lại lắm. Vậy nên lúc đi trên đường, Lâm Dạng mới mạnh dạn mà đi lên nắm tay Chung Kế Chi, rồi hai người tìm một chỗ xa xa ít người mà ngồi xuống.

“Giờ này chú ở đây thì cửa hàng phải làm sao?” Lâm Dạng hỏi: “Có Tiểu Trần lo rồi, không sao đâu mà.” Thậm chí Chung Kế Chi còn không ngờ rằng, sẽ có ngày anh lại có thể không tự chủ được mình đến như thế. Trong điện thoại còn có ảnh chụp mà Lâm Dạng gửi vào tối hôm qua, nhìn mãi mà vẫn cảm thấy không đủ, đến sáng trở mình thì lại càng nghĩ đến Lâm Dạng nhiều hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn đi thẳng đến trường luôn. Cứ bồng bột như một đứa nhóc mười mấy tuổi luôn muốn được ở cùng mối tình đầu của mình vậy.

“Chú định mặc kệ cửa hàng luôn đấy à! Bây giờ đã bảy giờ rồi, tí làm sao mà về được đây hả?” Để gọi xe đến đây cũng mất đến mấy trăm, mỗi ngày ông chú này phải dậy sớm để làm việc rồi. Lâm Dạng cảm thấy hơi tiếc tiền.

“Chuyến xe cuối cùng là lúc mười giờ. Một lúc nữa chú sẽ về mà.” Đi tới đi lui cũng phải mất đến mấy tiếng đồng hồ mới có thể gặp được Lâm Dạng.

Rõ ràng là được gặp cậu vui đến nhường nào, vậy mà câu nhớ cậu cũng vẫn không thể nói thành lời được. Con người ta khi càng lớn tuổi thì càng thích dùng hành động hơn so với lời nói. Những lời trêu chọc Lâm Dạng đều là sự chọc ghẹo chân thành đấy, là kết quả của cuộc đấu tranh giữa tự trọng và tình yêu.

“Chú có thấy nhớ cháu không nào?” Không có ai ở gần đấy nữa, cậu nhóc vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào mặt Chung Kế Chi. Chung Kế Chi ôm lấy eo của cậu rất nhanh, như đang muốn dùng hành động của mình để nói cho cậu. Cậu nhóc trong lòng còn không biết sợ là gì, nói ra lời trong lòng: “Còn cháu thì nhớ chú lắm.”

Chung Kế Chi chưa bao giờ nói ra mấy lời tâm tình các thứ đâu. Nên lời yêu thương thẳng thắn này suýt nữa đã làm cho Chung Kế Chi không khống chế được nữa. Anh siết chặt lấy eo của cậu nhóc, hôn vô cùng mãnh liệt.

Đôi mắt của ông chú lúc này sâu như vực thẳm không đáy, như đang chiếm giữ được con mồi mà mình đã nhắm đến từ lâu. Đôi môi bị Chung Kế Chi hôn đến đau rát, Lâm Dạng nắm chặt vào ngực áo của anh, trong miệng phát ra một tiếng rên khẽ: “Ưm…”

Khi hai người ở bên nhau, Lâm Dạng vẫn luôn rất chủ động, hiếm khi nào mà Chung Kế Chi lao đến trước cậu mà hôn thế này lắm. Chung Kế Chi vừa hôn Lâm Dạng, vừa bế mông Lâm Dạng đặt lên đùi của mình, Lâm Dạng vươn tay ôm lấy cổ của anh. Phía dưới của hai người dán chặt vào nhau, vậy nên những thay đổi của người đều có thể nhạy cảm mà phát hiện ra. Ví dụ như là bộ phận đang kề sát vào nhau kia đang cứng lên rồi.

Lấy trán áp vào trán, Lâm Dạng thở dốc liên tục, môi hơi hé mở ra: “Làm luôn ở đây đi, nhưng chú phải bắn nhanh một chút, nếu không thì sẽ có người đến mất.” Bóng tối như bao trùm tất cả. Nghĩ đến bên ngoài kia, rồi mình thì đang làm chuyện hoang đường này, một khi mà có người đến thì coi như xong luôn. Lúc này Chung Kế Chi vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, phía dưới cũng đã cứng lên, nóng hết cả người, thậm chí còn không từ chối lời đề nghị của Lâm Dạng.

Tay chân luống cuống mà cởi bỏ cúc quần của hai người ra. Trong tay lại không có bôi trơn gì đó, Chung Kế Chi đưa ngón tay đến bên miệng của Lâm Dạng. Lâm Dạng ngoan ngoãn mà vươn đầu lưỡi ra liếm láp, bắt chước động tác lúc quan hệ, ngậm lấy ngón tay của Chung Kế Chi rồi từ từ mút vào, xong lại từ từ mà nhả ra, mãi cho đến khi ngón tay của anh đã được Lâm Dạng mút đến đẫm nước mới thôi. Nhóc quỷ còn nhướng mắt lên mà nhìn anh đắm đuối, khóe mắt còn mang theo ý cười. Lúc này trông cậu thật sự giống như một yêu tinh bước ra từ trong truyện vậy.

Anh đưa ngón tay chạm vào miệng cúc huyệt, men theo nếp gấp mà nhẹ nhàng đi vào. Phía bên trong mềm mại lại khăng khít khiến cho Chung Kế Chi gần như đã kêu thành tiếng: “Dạng Dạng…” Nhìn thấy ông chú của mình đã muốn đến điên rồi mà vẫn phải cố mà kiềm chế bản thân, Lâm Dạng không nhịn được mà khiêu khích anh. Cậu dựa gần vào cổ của Chung Kế Chi, môi không biết là vô tình hay cố tình mà chỉ lướt qua môi của Chung Kế Chi, lại không chịu hôn sâu. Lâm Dạng chỉ vừa mới lướt qua một chút, Chung Kế Chi đã vội vàng muốn đuổi theo rồi.

Như là đang muốn cổ vũ cho anh, Lâm Dạng vươn đầu lưỡi ra liếm lấy đầu lưỡi của Chung Kế Chi, phát cho anh chút kẹo ngọt rồi lại tránh đi. Mà Chung Kế Chi lại bị Lâm Dạng đùa cho đến chết đi sống lại, cậu như đang muốn trả thù anh vậy. Ngón tay phía sau bỗng ấn vào một cái, Lâm Dạng bị bất ngờ, không kiềm được mà kêu lên một tiếng: “A…”

Chợt nhớ đến mình vẫn còn đang ở bên ngoài, Lâm Dạng vội vàng mà che kín miệng mình lại, cẩn thận mà nhìn bốn phía xung quanh. May quá, không có ai cả. Cậu tức giận mà đập vào vai Chung Kế Chi một cái: “Chú muốn chết à.” Ông chú vẫn đang thở dốc, không trả lời lại câu hỏi của Lâm Dạng. Sau khi đã mở rộng qua bằng ngón tay xong, anh cầm lấy côn thịt cắm vào.

Cậu nhóc nắm chặt lấy hai vai của hai, tự mình chuyển động lên xuống, tự ngồi lên côn thịt mà nhún, hai túi trứng va chạm với mông tạo thành tiếng ba ba. Có thể là bởi vì đang làm bên ngoài trời mà ông chú vô cùng kiềm chế, trên mặt vẫn không thể che được đi sự ngượng ngùng.

Lâm Dạng vén áo của mình lên, ưỡn ngực đưa gần miệng của Chung Kế Chi. Đầu vú vì hưng phấn mà dựng đứng cả lên, đỏ thẫm như một quả dâu chín mọng. Đầu lưỡi của Chung Kế Chi liếm liếm láp đầu vú, vân vê đầu vú qua lại trên quầng vú.

Truyện convert hay : Long Vương Điện

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện