Ở Chung

Chương : 24


trước sau

Đến lúc này rồi mà Chung Kế Chi vẫn chưa mở rộng cúc đạo cho cậu, Lâm Dạng chủ động đi lần mò gel bôi trơn. Chung Kế Chi bắt lấy tay cậu, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ sâu xa. Lâm Dạng thấy vậy liền hỏi: “Không làm nữa ạ?” Chung Kế Chi tắt vòi hoa sen, lấy khăn bông lau người cho Lâm Dạng, “Trông cháu có vẻ mệt lắm rồi nên hôm nay không làm nữa.”

Lâm Dạng ngoan ngoãn đứng im một chỗ, để mặc anh lau khô người cho mình. Cậu không thể khống chế được biểu cảm trên mặt lúc này, Chung Kế Chi từ chối yêu cầu làm tình của cậu, cho dù vì lý do nào đi chăng nữa thì đều khiến Lâm Dạng như rơi vào hầm băng.

Lâm Dạng là người hay nghĩ nhiều, có phải là Chung Kế Chi đã nhận ra điều gì đó rồi không. Nếu không phải buổi tối đi ngủ Chung Kế Chi vẫn còn chịu ôm cậu ngủ thì cậu thực sự nghĩ Triệu Từ Nam đã kể cho Chung Kế Chi nghe chuyện trước kia của cậu rồi.

Cuối tuần qua đi, Lâm Dạng đã sắp phải kiểm tra cuối kỳ. Khoảng thời gian này Triệu Từ Nam cũng không đến tìm cậu nữa mà chỉ nói với cậu rằng đợi cậu được nghỉ sẽ liên lạc lại.

Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Chung Kế Chi đến ký túc thu dọn đồ đạc cho Lâm Dạng. Bạn cùng phòng đều đã từng gặp Chung Kế Chi vài lần. Anh đưa Lâm Dạng đến nhập học, cuối tuần đưa đón Lâm Dạng đi học, ngay đến cả kỳ nghỉ cuối kỳ cũng đến đón cậu, những bạn cùng phòng khác đều chẳng có ai đến đón cả. Bình thường Lâm Dạng với bố cậu ấy chưa từng gián đoạn liên lạc, chỉ cần cậu ho một tiếng là hôm sau chú Lâm sẽ lập tức ghé qua. Lâm Dạng được Chung Kế Chi nuôi nấng cưng nựng chẳng khác nào con gái bảo bối cả.

Sau lần Chung Kế Chi từ chối làm tình với Lâm Dạng thì cũng chẳng có hành động khác thường nào. Anh vẫn quan tâm săn sóc Lâm Dạng như bình thường, khi Lâm Dạng chủ động lại gần vẫn sẽ không nhịn được mà ôm chặt Lâm Dạng nên Lâm Dạng lại nghĩ chắc hẳn là do bản thân cậu nghĩ nhiều rồi.

Ngày nghỉ cuối kỳ đầu tiên không bị Chung Kế Chi gọi dậy nhưng lại bị điện thoại của Triệu Từ Nam đánh thức. “Lâm Dạng, nhân lúc em được nghỉ, chúng ta cùng thực hiện thử nghiệm mà lần trước anh nói với em đi.” Lâm Dạng bỗng tỉnh táo hẳn lên, Chung Kế Chi đã không còn ở bên cạnh, giờ này chắc hẳn anh còn bận việc ở cửa hàng. “Anh Triệu, rốt cuộc anh muốn gì hả?”

“Anh muốn hẹn gặp bạn trai em, em có muốn đến xem thử xem sao không?” Triệu Từ Nam nói cho Lâm Dạng một địa chỉ, Lâm Dạng nhanh chóng chạy qua, đến nơi cậu mới nhận ra đây là một phòng trà tư nhân, Lâm Dạng không thấy Chung Kế Chi mà được trợ lý của Triệu Từ Nam dẫn vào phòng riêng.

Trong phòng chẳng có ai, Lâm Dạng đợi một hồi, vừa muốn đứng dậy ra ngoài liền bị trợ lý ngăn lại: “Cậu Lâm cứ đợi ở đây trước đã.” Bỗng, phòng bên cạnh vang lên giọng nói của Chung Kế Lâm, “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Chung Kế Chi nhận được một cuộc gọi lạ ở cửa hàng, đối phương tự giới thiệu mình họ Triệu, tên là Triệu Từ Nam, mong được gặp mặt Chung Kế Chi. Vừa nghe đến họ Triệu này, Chung Kế Chi đã có thể đoán ra được đối phương chính là bạn trai cũ của Lâm Dạng, không biết đối phương có mưu đồ gì nhưng anh vẫn nhận lời.

“Anh Chung này, về chuyện của Lâm Dạng…” Triệu Từ Nam xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón áp út, Chung Kế Chi liền nghĩ đến chuyện Triệu Từ Nam đã kết hôn rồi tại sao còn muốn gặp mặt Lâm Dạng, “Anh Chung đây hiểu Lâm Dạng được bao nhiêu?”

Nếu là thói sinh hoạt của Lâm Dạng thì anh hiểu rõ như lòng bàn tay. Lâm Dạng sợ lạnh, thích ăn đồ ngọt, không thích cà chua, ăn hải sản sẽ bị dị ứng, hơi kén ăn, thích ăn rau dưa hơn ăn thịt. Nhưng Chung Kế Chi hiểu được Triệu Từ Nam hiển nhiên là không muốn hỏi chuyện này.

“Anh Triệu có gì cứ nói thẳng.” Triệu Từ Nam trước giờ vẫn luôn giữ được lý trí cùng sự trầm ổn: “Anh chắc hẳn vẫn chưa biết quan hệ giữa tôi và Lâm Dạng.” Chung Kế Chi không đáp lại, chẳng phải là bạn trai cũ thôi sao? Triệu Từ Nam không nhanh không chậm nói: “Tôi là kim chủ của Lâm Dạng.”

Chung Kế Chi sững người, hiển nhiên là không quá hiểu từ kim chủ này mà Triệu Từ Nam cũng tốt bụng giải thích, nói: “Trước khi Lâm Dạng quen anh đã được tôi bao nuôi gần ba năm.”

Căn phòng mà Chung Kế Chi đang ở bỗng trở nên yên tĩnh. Hai chân Lâm Dạng mềm nhũn, cậu ngã ngồi trên đất, Triệu Từ Nam nhất định phải làm đến mức này sao? Lâm Dạng không nghe được Chung Kế Chi nói gì, cũng không thấy được vẻ mặt của Chung Kế Chi. Cậu đờ đẫn nhìn cây đại thụ cành lá xum xuê bên ngoài cửa sổ, làn gió mùa hạ thổi qua, lá cây vang lên tiếng xào xạc.

Triệu Từ Nam rất thích phản ứng của Chung Kế Chi, khiếp sợ, hoang mang cùng không thể tin nối. Triệu Từ Nam nới lỏng cổ áo, tựa lên ghế: “Lúc Lâm Dạng quen biết cậu nhóc từ lúc mới mười bảy tuổi, cậu nhóc còn nhỏ tuổi như vậy mà vừa mở miệng đã đòi mấy chục vạn, tiền sinh hoạt hàng tháng sau đó cũng đều tận mấy vạn, anh nuôi nổi cậu ấy sao? Lâm Dạng ấy à, trong trắng trẻo xinh trai, tính tình lại ngoan ngoãn, chuyện giường chiếu chỉ cần dạy cậu ấy một lần, cậu ấy liền học được ngay, cũng rất biết lấy lòng người khác, anh Chung đây chắc chắn cũng đã từng thử qua rồi nhỉ?”

Triệu Từ Nam dừng lại nhìn vẻ mặt Chung Kế Chi, Chung Kế Chi mím môi, đồng tử co lại, nắm chặt tay, khớp ngón tay gồ lên trắng bệch, đôi bờ vai hơi run rẩy. Triệu Từ Nam cảm thấy nếu không phải còn cách một chiếc bàn thì anh đã xông qua đánh nhau rồi.

“Phản ứng này của anh Chung cứ như bây giờ mới biết ấy.” Cặp mắt sáng như đuốc của ông chú nhìn anh ta, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt cứ như có thể nuốt chửng người đối diện. Triệu Từ Nam cảm thấy người đàn ông này cũng thật biết nhẫn nhịn: “Lâm Dạng cũng không ngây ngô như những gì anh thấy đâu, nếu tương lai sau này cậu ấy càng ngày càng tham lam thì anh có thể cho cậu ấy được cái gì đây?”

Là một thương nhân, Triệu Từ Nam có thể thấy được lợi ích thiệt hơn một cách đầy trực quan, anh ta cũng không chút lưu tình nói ra hết chuyện của Lâm Dạng chỉ đơn giản là vì không muốn lãng phí thời gian với Chung Kế Chi, Chung Kế Chi có thể tiếp nhận được hay không hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy sét của anh ta.

“Anh Triệu đã nói xong chưa?” Triệu Từ Nam sửng sốt, Chung Kế Chi cũng không có ý định rời đi. Chung Kế Chi cảm thấy những chuyện này cũng không đến lượt người ngoài đến
nói với anh, nếu Lâm Dạng sẵn lòng thì tự cậu sẽ nói với anh, còn về chuyện tại sao vẫn luôn giấu anh, có lẽ là Lâm Dạng có cân nhắc riêng của mình, hoặc có thể là bản thân anh còn chưa đủ tốt, chưa đủ để cậu tin tưởng anh.

Anh rút điện thoại ra trước mặt Triệu Từ Nam, không theo kịch bản Triệu Từ Nam đã lên sẵn, anh ta vốn cho rằng sau khi nghe được những lời này, Chung Kế Chi chắc chắn sẽ không chịu nổi mà tông cửa xông ra ngoài, “Gọi điện cho Lâm Dạng?”

Lâm Dạng sửng sốt, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra ấn nút tắt nguồn. Điện thoại mà vang lên thì Chung Kế Chi sẽ biết được cậu ở phòng cách vách, hiện giờ cậu còn chưa biết nên đối mặt với Chung Kế Chi thế nào.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…” Nghe được giọng nói lãnh đạm từ đường dây điện thoại, bàn tay đang cầm điện thoại của Chung Kế Chi lập tức nắm chặt lại. Triệu Từ Nam thản nhiên nhìn bức tường trước mặt, sau bức tường này chính là Lâm Dạng: “Sao rồi? Không gọi được sao?” Chung Kế Chi cố giữ phép lịch sự cuối cùng của mình: “Nếu anh Triệu đây không còn gì để nói thì tôi xin phép đi trước.”

Triệu Từ Nam nhìn theo bóng lưng rời đi của Chung Kế Chi, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt. Lúc bước sang phòng cách vách, Lâm Dạng đã đang ngồi trên đất. Triệu Từ Nam nói với trợ lý: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Lâm Dạng hít thở nặng nề, cậu nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy Triệu Từ Nam. Triệu Từ Nam cũng không để ý, anh ta bước đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Dạng, ôm cậu nhóc vào trong lòng, an ủi cậu: “Lâm Dạng, anh dẫn em ra ngoài chơi một chuyến nhé, vừa hay em đang được nghỉ, đợi khai giảng anh sẽ chuyển trường cho em.”

Lâm Dạng muốn đẩy Triệu Từ Nam ra nhưng giãy dụa vài lần cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Triệu Từ Nam, đẩy không được, thoát không xong, cậu mở to mắt, vành mắt lúc này đã đỏ bừng: “Anh Triệu, anh đã nói sẽ không uy hiếp tôi.” Dường như là ở trước mặt Triệu Từ Nam cậu vĩnh viễn không thể kiên cường nổi, ngay đến cả chất vấn cũng đều run rẩy không thôi.

Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ: “Anh chưa từng uy hiếp người nào cả, cũng chưa từng ép em phải chia tay với bạn trai mình, cũng chưa từng động tay động chân với bạn trai em, người không nhận điện thoại là em, người ở đây nghe lén cũng là em. Chuyện anh đã đồng ý với em, em còn không hài lòng sao?”

Giọng Triệu Từ Nam càng dịu dàng thì Lâm Dạng lại càng thấy sợ hãi. Cổ họng Lâm Dạng phát ra từng tiếng nghẹn ngào, những chuyện liên quan đến Chung Kế Chi khiến cậu to gan hơn không ít: “Anh đang uy hiếp tôi! Tại sao anh phải nói với chú ấy những chuyện này chứ! Rõ ràng anh có thể có người khác, nhưng tôi lại chẳng có gì, tôi chỉ có mỗi mình chú ấy!”

Triệu Từ Nam lấy điện thoại của Lâm Dạng ra, dụ dỗ Lâm Dạng: “Vậy em mở máy gọi cho anh ta, giải thích với anh ta đi. Những chuyện anh nói với bạn trai em đều là sự thực, em làm thế nào mới có thể nói rõ đây?”

Lâm Dạng nhìn điện thoại không dám động, cơ thể cậu cứng đờ ra, cậu chớp chớp mắt, đôi mắt đã hằn tia máu nhưng lại không rơi lệ, cậu tuyệt đối sẽ không khóc trước mặt Triệu Từ Nam.

Biết Lâm Dạng không dám, Triệu Từ Nam liền vươn tay nâng khuôn mặt Lâm Dạng, muốn hôn cậu nhưng Lâm Dạng đã không tự chủ được mà tránh né. Động tác của Triệu Từ Nam bỗng khựng lại, Lâm Dạng bỗng trở nên bướng bỉnh như vậy cũng khiến Triệu Từ Nam có chút bất ngờ, cũng chỉ là một tên Chung Kế Chi mà thôi, cũng không đến nỗi khiến cậu mất hết can đảm như vậy chứ: “Lâm Dạng, sắp đến sinh nhật em rồi, em muốn nhận được quà gì đây?”

Lâm Dạng không đáp lại, Triệu Từ Nam vẫn tiếp tục nói mấy chuyện đâu đâu: “Nếu em muốn ra nước ngoài du học cũng được, chỉ là không thể thường xuyên gặp em thôi, có thời gian anh sẽ lập tức đi gặp em nhé.”

Lâm Dạng cảm thấy thật nực cười, cho dù Chung Kế Chi có thật sự không cần cậu nữa thì cậu vốn cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ theo Triệu Từ Nam, sao Triệu Từ Nam lại tự tin đến vậy chứ, Triệu Từ Nam quả thực không hiểu cậu, đến tận bây giờ anh ta vẫn còn cho rằng, chỉ cần cho cậu tiền thì cậu sẽ sẵn lòng nghe lời anh ta, làm bất cứ chuyện gì anh ta muốn.

Triệu Từ Nam đã cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Dạng, cho tiền đã không lừa nổi cậu thì chỉ có thể nói chuyện thân tình. Về phần tại sao lại chấp nhất với cậu đến như vậy là bởi vì hôn sự giữa anh ta với La Tố Di là một mối liên hôn gia tộc, căn bản không có nền móng tình cảm. Nhưng việc này cũng không có nghĩa anh ta yêu Lâm Dạng sâu đậm đến nhường nào, bởi Triệu Từ Nam vốn đã là một tên cặn bã.

Anh ta đã quen với Lâm Dạng, cho dù là điểm nào thì Lâm Dạng cũng rất hợp ý anh ta, điều quan trọng nhất là còn có thứ gọi là dục vọng độc chiếm, vật cưng của mình không rên một tiếng đã chạy theo người khác, còn vui vẻ ở bên người ta như vậy mà người kia còn thua kém anh ta mọi mặt khiến Triệu Từ Nam không tháo gỡ được nút thắt trong lòng. Lâm Dạng càng kháng cự, khao khát thuần phục cậu của Triệu Từ Nam lại càng mạnh mẽ. Triệu Từ Nam rất tự tin mình sẽ thắng được trận giằng co giữa hai người bọn họ.

“Anh Triệu, tôi chưa từng nghĩ sẽ đi theo anh, cho dù tôi có chia tay với bạn trai mình thì cũng là chuyện của tôi, sau này tôi cũng không muốn có dây mơ rễ má gì với anh nữa.” Đây không phải là đáp án mà Triệu Từ Nam muốn nhận được: “Không có bạn trai em nuôi em thì sao em có thể sống nổi? Tiếp tục tìm người tiếp theo? Thà rằng lăn lộn trong đống rác cũng không muốn theo tôi?”

Truyện convert hay : Quá Hoang Nuốt Thiên Quyết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện