Ở Chung

Chương : 26


trước sau

Lâm Dạng, Lâm Dạng, đều là Lâm Dạng, trong đầu toàn là Lâm Dạng, làm việc gì cũng không thể bình tĩnh lại được, Lâm Dạng đi rồi, sau này sẽ không quay lại nữa, là do bản thân mình vô dụng, không giữ được Lâm Dạng ở lại, từ đầu đến cuối Lâm Dạng chưa từng nói thật với mình câu nào, có phải là lên giường cũng không phải cam tâm tình nguyện không.

Ông chú hít thở mạnh, cánh mũi khép mở, lông mày nhíu chặt, môi mím chặt, hơi thở nặng nhọc hiện lên rất rõ ràng. Đứng đó mấy phút, Chung Kế Chi mới bình tĩnh hơn một tẹo, từ từ ngồi xuống, muốn thu dọn đống lộn xộn dưới đất. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiểu Trần, khiến Chung Kế Chi giật mình: “Lâm Dạng, sao cậu lại ở đây?”

Lâm Dạng không dám đổi sim, lại không dám quay về tìm Chung Kế Chi, chỉ có thể lén lút đến cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây xem thử. Đến mấy lần đều thấy đóng cửa, hôm nay đến, đúng lúc thấy Chung Kế Chi đang mở cửa. Sắc mặt Chung Kế Chi hốc hác thấy rõ, Lâm Dạng không biết tại sao gần đây cửa hàng đều không mở cửa, cũng không biết tại sao lúc này Chung Kế Chi lại đến cửa tiệm, còn cửa cuốn chỉ mở một nửa, là không định làm ăn nữa hay sao?

Sau khi Chung Kế Chi đi vào, Lâm Dạng do dự đi đến trước cửa, nhưng lại không dám bước vào, chỉ có thể ngốc nghếch đứng đợi ở đó. Bên trong vẫn luôn rất yên tĩnh, qua được một lúc lại đột nhiên truyền đến âm thanh đổ vỡ của đồ vật, Lâm Dạng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn đang do dự, đâu ngờ đến Tiểu Trần ở sau lưng kêu cậu một tiếng, Lâm Dạng sao cậu lại ở đây?

Tình huống xảy ra bất ngờ khiến Lâm Dạng không kịp phòng bị, dường như chưa kịp suy nghĩ thì đã vắt chân lên chạy, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng kéo cửa cuốn ở đằng sau, cậu không dám đứng lại, cũng không dám quay lại nhìn.

Tiểu Trần nhìn thấy Chung Kế Chi từ trong tiệm đi ra cũng bị doạ một trận: “Ông chủ, không phải anh nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao lại ở đây.” Đến bóng lưng của Lâm Dạng Chung Kế Chi cũng không nhìn thấy, quay đầu nắm lấy bả vai Tiểu Trần: “Lâm Dạng đâu?”

“Lúc nãy tôi vừa gọi cậy ấy thì cậu ấy liền chạy đi rồi, chạy về phía bên đó, không phải đến cùng anh à.” Tiểu Trần lại kiên trì hỏi thêm một câu: “Ông chủ, sao anh lại ở đây?”

Chung Kế Chi không rảnh để trả lời câu hỏi của Tiểu Trần, chạy đuổi theo hướng cậu ta chỉ, chạy hết mấy con đường cũng không thấy bóng dáng Lâm Dạng đâu. Khó khăn lắm Lâm Dạng mới xuất hiện, Chung Kế Chi chỉ muốn tìm cậu hỏi cho rõ ràng, không ngờ lại không tóm được người. Lúc chạy có hơi vội vàng, Chung Kế Chi đứng trên đường thở dốc, đang trong kỳ nghỉ hè, cho dù là bọn họ không thấy nóng thì anh chạy cũng đổ mồ hôi khắp mặt.

Lâm Dạng, rốt cuộc là có ý gì vậy. Không phải là chạy rồi à, tại sao còn lén lúc quay lại, quay lại rồi cũng không dám gặp mình.

Lâm Dạng chạy qua con đường đối diện thì nhanh chóng vội vã lên xe, tim không ngừng đập thình thịch thình thịch, dựa vào cánh cửa xe lén nhìn ra bên ngoài, xác định Chung Kế Chi không đuổi kịp mình, hoặc có lẽ là không hề đuổi theo. Lâm Dạng có hơi thất vọng, rõ ràng là muốn đến nhìn lén một cái, sau khi nhìn một cái rồi thì lại tham lam muốn đứng lại đó một lúc, quả nhiên tham lam không có kết cục tốt mà, đến mức phải hoảng loạn bỏ chạy thế này.

Bất an cuộn tròn lại trên xe, thật sự không thể hiểu nổi bản thân mình đang muốn làm gì, là muốn tiếp tục trốn Chung Kế Chi, hay là tìm anh nói cho rõ ràng.

Kỳ Tự không ngờ Lâm Dạng nhanh như vậy đã trở về rồi, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, có lẽ là vẫn chưa gặp chú Lâm: “Cậu chưa gặp được bố cậu hả?” Lâm Dạng có chút chần chừ, hỏi: “Sao cậu lại nói tôi chưa gặp?”

“Nếu như cậu đã gặp được chú Lâm thì chắc chắn không quay lại đây, chú Lâm nhất định sẽ dỗ dành cậu về nhà.” Lâm Dạng há hốc miệng, cậu không hiểu tại sao Kỳ Tự lại coi trọng Chung Kế Chi đến như vậy: “Gặp rồi, nhưng mà tôi chạy mất, không có nói chuyện với nhau.”

“Nếu như cậu cảm thấy mở miệng làm hoà với chú Lâm rất khó khăn thì cậu có thể dùng điện thoại để nói với chú ấy, đến bây giờ chú ấy vẫn không biết cậu đang ở đâu đúng không.” Kỳ Tự nói xong thì để Lâm Dạng ở một mình suy nghĩ.

Đã qua nhiều ngày như vậy, sự sợ hãi của Lâm Dạng đã giảm đi rất nhiều, thậm chí đã có dũng khí đi đổi lại sim. Quay về phòng, cầm cái sim điện thoại lật qua lật lại, Lâm Dạng tự dặn lòng mình sau đó liếc mắt nhìn một cái, chia tay cũng được, chửi rủa cũng được, cứ làm đại một lần cho thoải mái.

Điện thoại đã lắp sim khởi động lại, tiếng chuông tin nhắn vang lên doạ Lâm Dạng một trận, tin nhắn quá nhiều nên điện thoại cũng đơ luôn rồi. Toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Chung Kế Chi, lúc nhìn thấy nhiều thông báo thế này, hai mắt Lâm Dạng ửng hồng cả lên, mở tin nhắn từ ngày sớm nhất ra.

“Lâm Dạng, cháu ở đâu rồi? Tại sao lại tắt máy?”

“Anh Triệu kia nói cháu được anh ta bao nuôi có phải là thật không? Tại sao trước giờ cháu chưa từng nói với chú, hình như chú không hề biết gì về những việc trước kia của cháu, cháu có thể nói cho chú nghe được không?”

“Lâm Dạng, có phải là chú không xứng đáng được cháu tin tưởng và dựa vào không, tại sao cháu phải nói dối về chuyện của anh Triệu? Thật ra ngày hôm đó chú đến trường học đón cháu tan trường thì đã nhìn thấy cháu lên xe của anh ta rồi.”

Lâm Dạng nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong da thịt, cảm thấy đau mới thả ra, Lâm Dạng buồn rầu tiếp tục lướt xem, thời gian là vào tối hôm đó.

“Điện thoại cháu có phải là hết pin rồi không, có phải là ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, cháu trả lời chú một tin có được không.”

“Lâm Dạng, chú đi ra ngoài tìm cháu rồi, nếu như cháu về nhà không thấy ai thì cứ gọi điện cho chú.”

“Đã hơn một giờ rồi, cháu còn chưa muốn quay lại sao? Có phải là cháu định sau này cũng sẽ không quay lại nữa, có phải là cháu cũng muốn lén lút đi mất.”

Nhìn thấy từ “cũng” này, lần đầu tiên Lâm Dạng
cảm thấy sự áy này cuộn trào mãnh liệt trong lòng khiến cho cậu không chống đỡ nổi. Thời gian của tin nhắn này là ngày thứ hai kể từ khi cậu chạy đi.

“Cho dù muốn đi thì tốt xấu gì cháu cũng nói với chú một tiếng chứ, để chú còn biết có nên tiếp tục đợi cháu nữa không?”

“Cháu ở chỗ nào? Trên người có còn tiền không? Hay là quay về với anh Triệu rồi, cho dù thế nào đi nữa, hãy để chú biết cháu không có chuyện gì đi được không.”

“Lâm Dạng cháu ăn cơm chưa?”

Lâm Dạng bị câu nói ăn cơm chưa này tấn công đến tơi tả, tại sao trong tình huống thế này mà Chung Kế Chi còn đi quan tâm cậu có ăn cơm không, tại sao anh lại ngốc như vậy, bản thân mình đã lừa anh, sao anh lại không trách mình, không đề nghị chia tay với mình, thế gian này sao lại còn tồn tại người đàn ông dễ lừa gạt đến vậy, tại sao Chung Kế Chi lại tốt như thế, Chung Kế Chi tốt thế này mà mình còn không cẩn thận giữ lấy.

Lâm Dạng không nói tiếng nào với Kỳ Tự thì đã đi rồi, hối thúc bác tài xế lái nhanh một chút. Mang theo một trái tim chân thành, muốn đến cầu xin sự tha thứ của Chung Kế Chi, như thế nào cũng được, bản thân nhất định phải giải thích rõ ràng với anh, bây giờ anh vẫn còn có thể chấp nhận mình, không chấp nhận cũng không sao, bản thân mình có thể theo đuổi lại anh.

Cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây lại đóng cửa mất rồi, Lâm Dạng chỉ có thể chạy về hướng nhà của Chung Kế Chi, vội vội vàng vàng đi gõ cửa, kết quả lại không có ai ra mở, Chung Kế Chi không có ở nhà, Lâm Dạng không có thói quen mang theo chìa khoá nên chỉ có thể ngồi trên cầu thang đợi anh quay về.

Chung Kế Chi không đuổi kịp Lâm Dạng, lúc quay về Tiểu Trần vẫn đứng ngay cửa: “Ông chủ, Lâm Dạng đâu?”

“Chạy rồi.” Cứ như không còn cách nào tự lừa gạt bản thân mình nữa, cuối cùng cũng thừa nhận Lâm Dạng chạy rồi.

Đóng cửa tiệm rồi gọi điện cho Lưu Vỹ: “Ra ngoài uống rượu đi.” Hiếm khi Chung Kế Chi hẹn đi uống rượu nên rất nhanh thì Lưu Vỹ cũng đã ra ngoài, ở một quán nhỏ bên đường, từ xa thì đã nhìn thấy Chung Kế Chi một mình ngồi đó, đã tự uống trước một mình rồi.

Lưu Vỹ vỗ vỗ lưng anh một lúc: “Hiếm thấy nha, không cần ở bên chăm trẻ nữa à.” Chung Kế Chi không nói gì, bây giờ Lưu Vỹ mới nhìn thấy mặt mũi Chung Kế Chi hốc hác, đến râu cũng không cạo, tóc tai rối bù cứ giống như một người lang thang ngoài đường.

“Anh làm sao thế?” Chung Kế Chi vẫy vẫy tay: “Không sao.” Nói xong thì mở tiếp một chai rượu nữa, Lưu Vỹ nhìn xuống đất, Chung Kế Chi đã một mình uống hết nửa thùng: “Anh thế này là làm gì đây, cãi nhau với Lâm Dạng rồi?” Nghe thấy tên Lâm Dạng, Chung Kế Chi nhíu mày, yết hầu chuyển động lên xuống, rượu cũng theo đó mà chảy xuống dạ dày.

Không hỏi ra được lý do, Chung Kế Chi chỉ có ý muốn kéo anh ta đi uống rượu. Trong ấn tượng của Lưu Vỹ, cho dù Chung Kế Chi có gặp phải chuyện gì đi nữa thì cũng đều rất bình tĩnh, cho dù là lúc đó Lý Tuệ ôm tiền bỏ trốn thì anh cũng không mượn rượu giải sầu, tửu lượng của Chung Kế Chi rất tốt, nhưng lại không thích gì rượu, bình thường có hét anh anh cũng không đến.

Hai người uống đến hơn mười giờ, Lưu Vỹ đã uống vào nôn ra hai lần rồi, Chung Kế Chi vẫn là cái dáng vẻ không say đó, đưa Lưu Vỹ lên xe, Chung Kế Chi mới hóng gió đi bộ về nhà.

Đèn điều khiển bằng âm thanh của căn nhà cũ cũng không còn nhạy nữa, lúc sáng lúc không sáng, có lúc phải hét lớn lên thì mới sáng lên. Chung Kế Chi quen thuộc đường lên lầu nên không có đèn cũng không sao cả.

Bóng đèn cảm nhận thấy có tiếng người, cố gắng chớp sáng lên mấy cái rồi dập tắt, hoạt động không ra gì. Uống hết nhiều chai bia như vậy mà Chung Kế Chi vẫn rất tỉnh táo, đến buồn ngủ cũng không hề, đúng là rượu giả kém chất lượng.

Đi đến ngã rẽ vào cửa nhà thì đèn đã bắt đầu chớp sáng, mấy cái đồ rách nát này rốt cuộc có được không vậy, không sáng nổi thì đừng có sáng, cứ phải vất vả như vậy làm gì. Chung Kế Chi móc chìa khoá ra, vừa ngẩng đầu lên thì cả người ngây ra, có một người ngồi ngay trước cửa nhà.

Là Lâm Dạng! Lúc Chung Kế Chi muốn nhìn rõ thì đột nhiên đèn tắt, Chung Kế Chi lắc lắc đầu, rượu cồn bắt đầu quấy phá nên có chút đau đầu, hoa mắt, Lâm Dạng trốn anh còn không kịp nữa là, sao có thể tìm đến tận cửa được.

“Chung Kế Chi, chú trở về rồi.” Lâm Dạng nhìn thấy Chung Kế Chi ở lầu trên, đèn đột nhiên tắt cậu cũng cảm thấy vui mừng, sợ nhìn thấy biểu cảm chán ghét cậu trên gương mặt của Chung Kế Chi.

Giọng nói của cậu nhóc lập tức khiến anh ngây người ngay tại chỗ, thật sự là Lâm Dạng, câu nói quen thuộc này, lúc mới nhặt được Lâm Dạng, Lâm Dạng cũng từng nói với anh câu này, đến giọng điệu cũng không thay đổi, cẩn thận dè dặt, giọng nói có hơi run rẩy.

Nhưng không biết tại sao, người mà mình ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt, mình không phải nên xông qua ôm lấy người ta sao? Có lẽ là bị sự oan ức và sợ hãi làm đầu óc hồ đồ, trong bóng tối truyền nói giọng nói lạnh lùng của ông chú: “Không phải cháu đi rồi à?”

Truyện convert hay : Tu La Võ Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện