Ở Chung

Chương : 7


trước sau

Bên trong Lâm Dạng vô cùng nóng bỏng, dịch thể tiết ra vừa dính vừa đặc. Lâm Dạng dùng loại tư thế này, không chút lưu tình ngồi lên cái ấy của anh, Chung Kế Chi trở thành chỗ dựa duy nhất của cậu, cả người cũng mềm nhũn trong vòng tay người kia.

“Ưm… A… Chậm… Chậm chút. Chung Kế Chi…” Cậu càng gọi tên Chung Kế Chi, Chung Kế Chi càng thêm hưng phấn, ngón tay ngắt véo mông Lâm Dạng, hạ thân không chút ngơi nghỉ giống như đóng cọc vào người cậu: “A a… Đi lên giường… Sâu quá …”

Chung Kế Chi cũng muốn chậm một chút, nhưng Lâm Dạng rên quá gợn tình, anh đã không thể khống chế được bản thân nữa rồi, vươn bàn tay to lớn chặn miệng Lâm Dạng: “Ưm ưm…” Từng hơi thở gấp gáp bị chặn lại trong cổ họng, nước mắt không nhịn được rơi xuống, Chung Kế Chi trầm giọng nói: “Cháu muốn chú chậm lại vậy mà còn rên như vậy…” Lâm Dạng cảm thấy bản thân sắp bị Chung Kế Chi bịt miệng đến tắt thở rồi, chỉ có thể thè lưỡi liếm lòng bàn tay anh.

Chung Kế Chi chưa từng thấy cậu phóng đãng như thế này bao giờ. Tay bị Lâm Dạng liếm khiến cả người như điện giật, từ đỉnh đầu đến từng ngón chân như có một dòng điện lưu chạy tán loạn. Lồng ngực Lâm Dạng phập phồng lên xuống, đầu lưỡi lướt qua từng kẽ hở trên ngón tay Chung Kế Chi, trên mặt hiện rõ vẻ sung sướng nhìn anh: “Đi lên giường… Cháu… như vậy không chịu nổi… Chú quá…” Chủ động quyến rũ Chung Kế Chi, còn nói bản thân không chịu nổi, Chung Kế Chi hừ một tiếng. Hiện giờ bắt anh phải dừng lại để lên giường, đúng là đòi mạng anh mà.

Kéo khăn mặt trên móc treo xuống lau qua loa một chút, anh bế Lâm Dạng lên giường. Rất may vì hệ thống sưởi hơi đã bật, nếu không Lâm Dạng đã cảm lạnh sinh bệnh. Vừa nằm lên chiếc giường mềm mại, Lâm Dạng đã đẩy ngực Chung Kế Chi: “Đi ra… Cháu nằm úp sấp …”

Thật sự không muốn ngẩng mặt nhìn nhau. Chung Kế Chi vẫn kẹp chặt từ đầu, thắt lưng đã quá mỏi rồi, cũng không biết khi nào anh mới bắn, anh rất không tình nguyện. Cảm giác đến giữa cuộc chơi bị gián đoạn vô cùng khó chịu, Lâm Dạng biết anh không muốn, thúc giục nói: “Nhanh lên…”

Chung Kế Chi bất đắc dĩ rút ra khỏi thân thể Lâm Dạng. Cậu nằm úp sấp trên gối, dưới người đệm không ít chăn bông, nâng mông đối diện với Chung Kế Chi, lỗ hậu đã mở ra, cái miệng bị đâm đến đỏ bừng. Chẳng kịp đợi cậu nói được rồi, Chung Kế Chi trực tiếp đâm vào trong, lại là một trận thúc không có quy luật gì như đòi mạng cả hai.

Vì để bản thân không khó chịu như vậy, Lâm Dạng tuốt lấy cái của mình. Đã thành thói quen với Triệu Từ Nam, Triệu Từ Nam trên giường rất quan tâm đến cảm nhận của cậu, Lâm Dạng cũng nguyện ý kêu rên trên giường vô cùng phóng đãng. Cho dù kỹ thuật của Chung Kế Chi không tốt, cậu đều có thể kêu rất hưng phấn, để Chung Kế Chi tưởng rằng kỹ thuật của mình rất khá, Lâm Dạng thích chết đi được.

Làm đến cuối cùng, Lâm Dạng quả thật đã chạm tới cảm giác. Chung Kế Chi tuy không quá biết làm, cũng may của anh đủ lớn, mọi nơi mẫn cảm đều có thể được anh chạm đến. Thậm chí mỗi khi Lâm Dạng cảm thấy phê đến cùng rồi, Chung Kế Chi vẫn có thể đi vào thêm một nấc. Tưởng rằng Chung Kế Chi đã hoàn toàn rút ra ngoài, bên trong vẫn cố mút lấy, lưu luyến không tha.

Chung Kế Chi ôm thắt lưng cậu, gầm nhẹ một tiếng, phỏng chừng là muốn bắn ra, không ngờ Chung Kế Chi không đầu không đuôi hỏi cậu một câu: “Có thể bắn vào trong không?”

Lâm Dạng cảm thấy ông chú này có một tật xấu vô cùng, đã đến lúc này rồi còn hỏi có thể bắn vào trong hay không. Lâm Dạng tóm lấy ga giường, thật sự không còn chút khí lực nào, cảm thấy vách ruột đều bị anh va chạm: “Bắn… Bên trong…” Có lời này của Lâm Dạng, Chung Kế Chi ôm chặt eo cậu, bắn toàn bộ vào trong.

Sáng mồng một Tết, không cần dậy sớm, không cần mở quán, nhưng Chung Kế Chi đã tỉnh giấc từ lâu. Nhẹ nhàng cử động một chút, người dưới thân nói lẩm bẩm gì đó. Chung Kế Chi nhìn Lâm Dạng bên cạnh, không phải nằm mơ, tối hôm qua anh cũng không uống say vậy mà lại lên giường cùng Lâm Dạng. Trên lưng cậu đều là dấu vết mà anh hôn lên, dọc phía sau lưng nhìn xuống, nơi sâu thẳm kia vẫn phiêm phiếm ửng hồng.

Lâm Dạng cũng đã tỉnh giấc, cuối cùng sức nặng trên người mình đã biến mất. Cậu xoay người trở mình, trên đỉnh đầu cậu chính là Chung Kế Chi. Lần này anh đã biểu hiện tốt hơn lần trước, bình tĩnh hơn rất nhiều. Lâm Dạng đối diện với ánh mắt của anh, chân hơi co lên, lại đụng phải vật trong quần Chung Kế Chi bắt đầu ngóc dậy. Đã hơn ba mươi tuổi còn không chịu nổi bị trêu chọc. Mặt sau giống như đã được rửa sạch, không có chất lỏng kỳ quái nào chảy ra.

Đầu ngực bị Chung Kế Chi cắn đến đỏ sẫm. Cũng vào đêm qua Chung Kế Chi mới biết được cảm giác chạm vào ngực một người đàn ông cũng rất thích thú, đầu lưỡi đảo qua núm ngực. Lâm Dạng kìm lòng không được ưỡn ngực đưa tới, phía dưới cũng kẹp chặt anh. Mỗi một dấu vết trên người Lâm Dạng đều đang nhắc nhở Chung Kế Chi rằng anh đã lên giường cùng Lâm Dạng, anh đã đè cậu.

Lâm Dạng không muốn ngồi dậy chút nào, tiếp tục nằm dưới thân Chung Kế Chi, thản nhiên nói: “Muốn uống nước…” Chung Kế Chi luống cuống tay chân đứng lên đi rót cho cậu cốc nước. Đôi môi mềm đặt bên miệng cốc, miệng nhỏ uống từng hớp một, yết hầu lên xuống gợi cảm, Lâm Dạng thoạt nhìn vô cùng cám dỗ, lộ ra vẻ lười biếng chết người. Lúc Lâm Dạng đưa cốc cho Chung Kế Chi, anh còn hỏi cậu một câu: “Có uống nữa không?”

Lâm Dạng lắc đầu, lại bổ nhào xuống giường. Cậu không định nói chuyện tối hôm qua vội, chờ cho Chung Kế Chi tự mình nói. Quả nhiên Chung Kế Chi ngồi một lúc đã không yên: “Lâm Dạng… Chúng ta…” Lâm Dạng ngoảnh đầu nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh như không, giống như người bị đè không phải là cậu mà là Chung Kế Chi vậy, “Sao?”

Việc này có gì mà phải ngập ngừng ấp úng, hai người lên giường là sự thật. Trong nhận thức của Chung Kế Chi, không có cái gọi là tình một đêm. Nếu đã làm chuyện thân mật như vậy, bản thân anh hẳn là phải chịu trách nhiệm, chỉ không biết Lâm Dạng có nguyện ý: “Chú… Chú sẽ chịu trách nhiệm, chú chưa thích đàn ông bao
giờ, nếu như cháu nguyện ý, chúng ta thử xem sao?”

Nghe thấy lời này của Chung Kế Chi, Lâm Dạng trong lòng hơi nghĩ ngợi. Có thể nói ‘thử xem sao’ khẳng định anh không bài xích đàn ông. Lâm Dạng hoàn toàn không có tự giác của một người bị đè: “Làm bạn trai cháu à?” Hai chữ bạn trai vẫn khiến cho Chung Kế Chi rất để ý. Dù sao trước đó Lâm Dạng cũng gọi tên bạn trai cũ: “Được, nếu cháu cảm thấy ổn thì gọi bạn trai đi.”

Ngay từ đầu Lâm Dạng không nghĩ rằng hai người sẽ dây dưa gì với nhau. Lúc mới bắt đầu, cậu không hề nghĩ sẽ làm cái chuyện lấy lòng đàn ông này trên giường, nhưng nhìn Chung Kế Chi có vẻ thật thà, sẽ không làm khó cậu. Cậu cùng Chung Kế Chi lăn lộn trên giường cũng là vì để Chung Kế Chi áy náy không thể đuổi cậu đi mà thôi. Bạn trai cũng chỉ là nghĩ bừa nói với Chung Kế Chi, không ngờ anh lại thật sự đáp ứng. Bạn trai cũng được, còn hơn thể loại bao dưỡng, danh bất chính ngôn bất thuận. Quang minh chính đại vẫn tốt hơn nhiều.

“Được thôi.” Lâm Dạng cười với Chung Kế Chi, cắn răng nhả ra từng chữ: “Bạn trai.” Chung Kế Chi vẫn cứ cảm thấy bản thân như bị bán đi, ngẫm lại lại cảm thấy có gì đó không đúng. Lâm Dạng kém tuổi mình nhiều như vậy, cho dù là lừa đi nữa, cậu cũng nên đi lừa mấy người giàu có trẻ trung. Còn một ông chú vừa ly hôn lại nghèo rớt mồng tơi như mình, có gì mà phải nói dối lừa gạt cơ chứ.

Qua một đêm từ ăn nhờ ở đậu biến thành bạn trai nhỏ của Chung Kế Chi, Lâm Dạng chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào. Ngược lại là Chung Kế Chi, đột nhiên không biết nên ở chung cùng Lâm Dạng thế nào cho phải. Lâm Dạng là người trẻ tuổi, sở thích của hai người có sự khác nhau, với tính cách bảo thủ của anh, sợ là không thể ở cùng Lâm Dạng lâu dài được.

Lâm Dạng rất thích tính cẩn thận kỹ càng của Chung Kế Chi, so với trước kia càng thêm nhường nhịn cậu. Đi đâu làm gì đều báo trước cho Lâm Dạng, ở trước mặt những người không quen biết, Chung Kế Chi cũng không dẫn cậu ra ngoài. Trên cơ bản là cậu ở nhà, trong nhà cũng tiết kiệm vô cùng, Lâm Dạng chỉ di chuyển từ sofa rồi lại quay về giường.

Mới đầu năm mới cũng không cần mở quán vội, hai người ở nhà cùng nhau xem TV, xem lại chương trình chào năm mới từ đầu đến cuối. Lâm Dạng ở sofa ngồi cũng không an phận, nằm cũng không thoải mái. Chung Kế Chi ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cậu, Lâm Dạng gối đầu lên đùi Chung Kế Chi. Anh hơi thoáng sửng sốt, cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Dạng. Chẳng có gì lạ cả, dù sao Lâm Dạng hiện tại cũng là bạn trai anh.

“Eo chú không mỏi à?” Chung Kế Chi ngồi thẳng lưng suốt nãy giờ, Lâm Dạng nhìn cũng thấy mệt thay, nhịn không được hỏi một câu. Chung Kế Chi hơi xê dịch tựa vào lưng ghế sofa: “Quen rồi.”

Lâm Dạng cảm thấy chường trình chào năm mới chẳng có gì thú vị, quay đầu ngước mắt nhìn Chung Kế Chi nhưng chỉ nhìn thấy khuôn cằm của anh. Chung Kế Chi bị cậu nhìn đến hoảng hốt, ánh mắt Lâm Dạng vẫn không chịu thu liễm lại: “Chung Kế Chi, trước đây chú đã từng hẹn hò chưa?”

Chung Kế Chi lúc này mới cúi đầu nhìn thấy hắn, “Đã từng… từng hẹn hò rồi. Cùng vợ cũ trước khi kết hôn, cũng không biết có tính là hẹn hò không.” Vợ cũ à. Kỳ thật Lâm Dạng cũng chưa từng hẹn họ với ai bao giờ, nhưng cậu cảm thấy, lúc ở cùng Triệu Từ Nam chắc chắn không cứng nhắc như ở cạnh Chung Kế Chi thế này. Chẳng có tý cảm giác hẹn hò thân mật nào cả, ở cùng anh quá là bí bách.

“Miễn cưỡng tính là có đi. Lúc anh với vợ cũ hẹn hò, hai người làm gì thế?” Lâm Dạng hơi tò mò. Một ông chú thật thà, nửa ngày không nhả được ra chữ nào như anh, khi nói chuyện yêu đương thời trai trẻ không biết sẽ thế nào. “Hai người gặp mặt vài lần, ăn cơm với nhau… Cảm thấy ổn ổn, thế là liền đi đăng ký kết hôn.” Lâm Dạng trợn trừng hai mắt: “Cứ như vậy là xong?” Chung Kế Chi cũng có chút khó xử, cứ như vậy thật chẳng có gì thú vị: “Đúng… Đúng rồi.”

Lâm Dạng vươn tay ôm lấy đầu Chung Kế Chi kéo sát vào mặt cậu. Hai khuôn mặt sát gần nhau, Lâm Dạng chỉ cần hơi chút nâng cằm là có thể hôn Chung Kế Chi: “Vậy chú và cháu cùng nhau hẹn hò vui vẻ đi. Nắm tay, ăn cơm, ra ngoài, ở chung, lên giường.”

Ài, Lâm Dạng vẫn luôn to gan lớn mật như vậy. Nghe đến lên giường, Chung Kế Chi cảm thấy cả người không được tự nhiên. Thanh niên bây giờ đều tùy tiện nói ra những chuyện tế nhị như thế sao? Không thấy Chung Kế Chi trả lời, Lâm Dạng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: “Có nghe hay không thế…” Lâm Dạng hơi trầm giọng, Chung Kế Chi mới liên tục gật đầu.

Lâm Dạng vừa nhấc đầu liền hôn Chung Kế Chi. Ông chú quả nhiên rất ngốc nghếch. Một bên nghĩ vậy, một bên vịn cổ anh không buông. Hôn mãi hôn mãi, cũng chẳng còn tâm trí nào để xem TV. Mông trần của Lâm Dạng ngồi trên lưng Chung Kế Chi, làm chuyện thân mật nhất của các đôi tình nhân thường làm.

Chung Kế Chi vẫn cảm thấy bản thân không theo kịp lối suy nghĩ của Lâm Dạng. Đang yên đang lành ngồi xem TV, hai người lại quấn lấn nhau. Giữa ban ngày ban mặt như thế, loại chuyện này không phải nên để dành đến buổi tối, hai người rủ rỉ trong chăn mới tiến hành hay sao?

Truyện convert hay : Chí Tôn Võ Hồn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện