Những lời bàn tán xì xầm, nhỏ nhẹ bên tai do các quý nữ nói ra nàng đều nghe rõ không sót một chữ.
Thái Hậu hiền từ nhìn xuống, tâm liên tục khen ngợi, con bé này rất thông minh đi.
"Vậy ý ngươi là ai trong kinh thành này đều có thể đi lừa gạt với danh xưng là cần vòng ta gia đình, cần tình yêu cha mẹ sao".
Phục Liên khóc lóc hăng say hơn, giọng nói mềm yếu run rẩy vang lên :"Phục Liên không dám có ý nghĩ như vậy.
Ngày đó khi ở trên núi Phục Liên đã ngưỡng mộ Phục Hầu gia từ lâu sau đó mới nghe tin con gái của người đã mất tích nên.....!hức hức."
Thái Hậu :"từ đó sao? Ai gia lại nghe nói ngươi xuống núi vì Kinh Vũ và Hiên Thần.
Ai gia nghe sai sao?"
Phục Liên ngẩng đầu lên, kiên định mười phần nói :"Phục Liên dám mạo muội nói Thái Hậu đã nghe lời đồn.
Từ trước đến nay Phục Liên chưa từng có ý định nào với thái tử và Kinh vương.
Trước nay một lòng chỉ muốn có cảm nhận tình cảm gia đình.
Mong thái hậu tha thứ lỗi lầm ngu xuẩn của Phục Liên."
Hiên San Nhi ngồi bên cạnh Thái Hậu cũng sắp khóc đến nơi.
Mặc dù tháng trước có cùng Phục Liên gây hấn nhưng nàng ta cũng quá khổ đi.
Hiên San Nhi không nhịn được mà lên tiếng :"Hoàng tổ mẫu, người xem nàng ta cũng đã biết lỗi huống hồ San Nhi nghe nói nhờ nàng mà quân Tề....."
Thái Hậu liếc mắt nhìn qua cảnh cáo, Hiên San Nhi lạng lẽ im miệng lại.
Thái Hậu :"đứng lên đi, chớ để cha và anh trai ngươi lại hiểu lầm ai gia hiếp đáp ngươi."
"Thái hậu là đang chỉ dạy Phục Liên, có công có thưởng có tội có phạt." Nàng kiên quyết không đứng lên.
Thái Hậu nhìn sơ qua mấy quý nữ đang đồng cảm kia khẽ cười :"Qua hôm nay đến chỗ ai gia nhận phạt sau.
Sắp đến giờ khởi hành rồi."
Phục Liên :"cảm tạ ân điển của Thái Hậu".
Hiên San Nhi dìu Thái Hậu đi lên con thuyền lớn trước, khẽ quay đầu lại nhìn.
Muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Đông Phương Lãng đi đến đỡ nàng đứng lên :"Liên nhi muội ủy khúc rồi."
"không đâu ca ca."
Lần này xem ra các ái nữ đều bên phía đồng cảm việc lời ra tiếng vào cũng xem như đã giải quyết.
Cha dám dùng cả Thái Hậu để thanh minh