Nham La từ trên cây bay qua đứng bên nàng, quạt trên tay phe phẩy nhẹ nhàng.
Phục Liên khẽ nheo mắt nhìn rõ cây quạt trong tay hắn :"quạt hoàn cố chủ."
Nham La gập quạt lại, cúi đầu thật thấp nhìn nàng, bật cười ha hả :"Quận chúa thật tinh ý nhưng cây quạt này là nhặt được."
Nàng chùi máu lên tà váy, cầm lấy bình rượu uống cạn phần còn lại.
Quả nhiên đồ của nữ chính cuối cùng cũng quay lại chỗ nữ chính.
Hắn ngồi xổm xuống dùng quạt nâng cằm nàng lên trách móc :"Quận chúa lại xao lãng rồi."
Phục Liên chợt nhớ ra tên này mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ ai hắn xem là quan trọng mới được phép chạm vào.
Hắc hắc...
Nàng đưa tay lên, men theo cây quạt mà sờ đến tay hắn.
Thẳng tay ra chạm nhẹ lên mặt rồi từ từ xuống ngực, hơi dùng sức đẩy hắn ngã ra sau.
Phục Liên trông thấy vẻ mặt thất thần kèm chút ghê tởm đó liền sấn đến.
Nham La thật sự ghê tởm sự đụng chạm này, mạnh tay hất nàng ra.
Phục Liên cười ha hả thật lớn, cả người cũng run lên.
Sao tự nhiên thấy hắn đáng yêu vậy.
Cười chết mất.
Nham La mặt cũng nóng hết cả lên, không ngờ nàng ta dám đem mình ra đùa bỡn.
"Không biết độc tông đến đây làm gì a."
Nham La :"cô rốt cuộc là ai, tại sao ban sáng lại mặc y phục của sư muội ta."
Phục Liên gạt tay đang nắm chặc cổ tay mình ra, khẽ xoa xoa nói :"chỉ là bộ y phục."
Nham La mài kiếm nhíu chặc, nếu nàng ta thật sự là sư muội thì sao.
Không thể nào, làm sao có thể chứ, chắc chỉ là vô tình giống nhau y phục.
Hắn đưa tay ra nắm lấy một lọn tóc nhỏ của nàng :"tóc cô rốt cuộc màu gì."
Phục Liên khinh khỉnh nhìn lên, dưới ánh trăng nàng thấy rõ sự mong chờ mông lung về một phép màu trong mắt hắn.
Nhưng nàng thích nhất là đi phá mộng người khác.
Mặc dù không biết hắn đang mong chờ điều gì.
"ngươi đoán xem."
Nham La cắn răn nói :"ta không phân biệt được màu tóc trắng hay đen, đối với ta ai cũng chỉ là tóc đen."
Mù màu? Không phân biệt được màu tóc trắng? Hình như mình