Hiên Viên Tấn :"trẫm đã định ngày, sau thi Hương hai ngày làm lễ thành hôn."
Hiên Viên Vô Cực cười trừ dựa lưng vào cột chạm rồng tinh xảo :"hoàng thượng gấp gáp vậy sao? "
Lễ Bộ Thượng thư vào tấm kiến :"hoàng thượng gọi thần."
Hiên Viên Tấn :"khanh đã chuẩn bị xong hết chưa."
"bẩm hoàng thượng đã hoàn thành."
Hiên Viên Vô Cực không thích ở đây nghe mấy lời giả tạo đó liền không khách khí bỏ đi.
Phục Liên vào quán ăn của nữ chính, lên lầu cao ngồi cạnh cửa sổ nhìn trời.
Quả là nơi của nữ chính, đến ngắm trời mây cũng đẹp.
Nàng kêu một bình trà hoa cùng bánh ngọt để ăn ngắm trời.
Hiên Kinh Vũ đặt kiếm lên bàn ngồi xuống, cả người cũng đầy tâm sự không nói lên lời, nhìn bầu trời rộng lớn qua khung cửa nhỏ.
Phục Liên nhìn đã rõ, chắc là bị nữ chính từ chối đâm ra sầu não.
Nàng rót một tách trà đưa qua cho hắn.
"uống rượu không"
Hiên Kinh Vũ cạn hết ly trà :"cho hai bình rượu lớn"
Hai bình rượu cũng chẳng đủ để nàng và hắn say.
Cả hai như trở thành tri kỷ cùng nhau lên thuyền trò chuyện.
Gió lớn nổi lên làm mặt nước xao động, hoa rơi lá rụng theo gió rơi trên mặt nước.
Nhìn thật giống chuyện tình của nàng.
Có lẽ nàng không hợp với thứ gọi là tình yêu lãng mạn.
Hiên Kinh Vũ :"thật đáng tiếc."
Nàng cũng phụ họa theo :"đáng chết thật."
Hắn và nàng ôn lại chuyện cũ từ lần đầu gặp đến khi nàng vào cung gặp mẫu thân hắn rồi thân phận vạch trần.
"ngài nói xem tuổi thơ của ngài ra sao"
Hiên Kinh Vũ bật cười :"tuổi thơ của ta? Cũng bình bình ổn ổn như mặt nước này vậy.
Năm 18 tuổi cũng ra chiến trường giết giặc rồi canh giữa biên cương."
Nàng xuống mặt nước gợn sóng tung tăn theo làn gió và mạn nước thuyền rẽ bật cười như được mùa.
Phục Liên :"nghe có vẻ bình yên thật.
" Nhưng nàng biết nó không như vậy.
Ở phần ngoại truyện tác giả tả rất chi tiết.
Hiên Kinh Vũ cũng được xem là nam phụ lấy đi nước mắt của nàng ngày đó.
"Ngươi nói xem sao Tử Ngân không thích ta chứ?"
Có nên nói ngươi là nam phụ không? Nàng lắc đầu khẽ cười :"Lướt qua nhau trong biển người là duyên kiếp trước.
Nói chuyện với nhau như bằng hữu là duyên hai kiếp.
Yêu nhau là duyên ba kiếp tương hồi.
Còn ngài đơn phương là do ngu ngốc."
Hiên Kinh Vũ cười gượng đến méo mó :"cô vẫn nói móc họng ta như ngày nào."
Phục Liên :"Chiến vương chớ đùa ta yêu ngài còn không kịp làm gì có tâm tư móc nghoéo ngài."
"từ khi nào ngươi hết thích ta"
Phục Liên chống cằm suy nghĩ :"từ lúc ngài đẩy ta té ngã để bảo vệ Phục Tử Ngân".
…………………………………………………………………………………………………
A Nhu đến phủ Thần Hi liền bị Long Nhất chặn trước cửa.
"vương gia các người hôn lễ mặc