Đông Phương Thâu theo lời con gái gửi đến Thần Hi phủ một cây.
Ông dẫn nàng đến xem bộ hắc y chim trĩ đã hoàn thành trong phòng thêu cùng bộ trang sức mũ chim trĩ xa xỉ.
"con xem đẹp không"
Phục Liên cầm tay áo lên sờ :"gía trị liên thành a.
Con rất thích."
Ông xoa lấy đầu con gái :"thích là tốt.
Con đừng quá thân thiết với Kinh vương đó, hắn thân thiết với Phục gia còn Phục Hầu thì đang mang hư danh phản tặc."
Phục Liên :"không phải là Phục An Nhi sao?"
"con dại cái mang.
Dù sao cũng là họ Phục với cả hắn ta từng lạnh nhạt với con thế nào."
Nàng ôm lấy ông cằn nhằn :"cha đừng nghĩ nhiều, bất quá con và hắn hiện tại là người chung hoàn cảnh nên sinh ra hảo ý."
"hừ.
Nhắc mới nhớ sao con lại đến thao trường làm loạn còn tự làm mình bị thương."
Đông Phương Thâu đẩy nàng ra, nắm lên bàn tay vẫn còn đỏ và đọng máu ở trên tay.
Mấy ngày nay xoay đông xoay tây nên không nhớ ra.
"không sao con chỉ muốn khích lệ tinh thần Lân kỵ sĩ mà." nàng rụt tay lại :"lát nữa con sẽ băng bó kỹ càng."
"điêu ngôn loạn ngữ là giỏi."
Phục Liên :"cha sao người không lấy vợ."
Nàng ngồi xuống bậc thềm chống tay hỏi.
Đông Phương Thâu bật cười một tiếng :"nên kể từ đâu đây?
À, ba mươi năm trước khi tiên hoàng qua đời, triều đình rối như đống tơ.
Các thế lực trồi lên tranh bá xưng vương nhiều vô kể.
Cha cùng hoàng thượng và mấy lão tướng già về quê kia còn có cha của tên Thẩm Du kia đánh chém rất khắc khổ."
Phục Liên quơ tay cắt ngang :"cha trọng điểm đi."
Ông gõ vào trán con gái :"Nàng ấy rất đẹp, là một nô tì nhỏ bên cạnh Hoàng Quý phi năm xưa.
Nàng đẹp đến nỗi kinh diễm gần xa chỉ sao một điệu vũ Điệp Mông khúc.
Nhưng nàng lại yêu nữ tướng quân Tề.
Sau nhiều thứ linh tinh dài dòng tầm bốn năm.....!ừ thì nàng vì cầu tha cho nữa tướng đó mà hồng y xinh đẹp trên thành nhảy lại khúc vũ năm xưa.
Gieo mình xuống thành, nàng ấy như đóa mẫu đơn rực