Phục Nhân Khanh đứng cách thật xa nhìn, hắn đợi mãi cho đến khi tất cả ra về không còn một ai hắn mới đi đến.
Cờ tang trắng phấp phới trong gió nhè nhẹ làm lòng hắn đau khôn xiết.
Không biết tại sao nữa, chỉ rất lạ, tim cũng rất đau.
Bánh quế hoa bên trong hộp cũng bị nước mưa rỉ vào làm rã ra hết.
Hắn đặt dĩa bánh rã rời ra ngoài cao ngạo nói
"Không phải cô thích ăn bánh quế hoa lắm sao, mau đào mộ lên giành với ta đi.
Sao cô im lặng như vậy hả Phục Liên.
Sao cô lại nằm im ở đó vậy hả?! Phục Liên"
Không ai đáp lời hắn, giữa canh ba yên lặng đến đáng sợ.
Mưa đã tạnh hẳn, gió cũng chẳng còn.
Phục Khải Minh từ sau đi đến kéo hắn lên :"đệ thay đổi rồi."
Phục Nhân Khanh hất tay hắn trên vai mình ra, ngạo nghễ nói :"người thay đổi là huynh đó.
Không phải huynh và cha thường nói đệ điên sao?
Kẻ điên sẽ thay đổi được gì đây."
Sự việc quận chúa Bình An an táng ngay ngày hôm sau cũng lan nhanh khắp nơi.
Hiên Viên Vô Cực xin ra biên cương canh giữ bờ cõi, Đông Phương Thâu ngày càng trầm mặt hơn.
Ở trên triều một lời không hợp ý liền đáp trả không thương tiếc.
Đông Phương Lãng không còn mang dáng vẻ thư sinh yếu đuối mà thay đổi thành lãng tử phong hoa.
Văn chương xuất chúng võ nghệ tinh thông, hai mươi tuổi trở thành Phó đại học sĩ chức danh cao quý.
Hiên San Nhi lạnh nhạt ít nói hơn, điềm tĩnh hơn.
Chỉ cần vật gì có họa tiết hoa sen liền quăng ném không thương tiếc.
Cung phi của hoàng đế yêu thích hoa sen phải cắn răng cam chịu phá bỏ hết.
Hiên Kinh Vũ cũng xin ra biên ải, hắn không còn yêu Phục Tử Ngân cũng không đau lòng vì nàng ta trở thành thái tử phi của đệ đệ.
Hắn chỉ căm phẫn bản thân không đủ can đảm đến gặp Phục Liên lần cuối.
Lá thư nàng gửi, hắn cũng không mở ra xem chỉ cất kỹ trong phòng.
Hắn cũng không hiểu nổi bản thân đang làm gì nữa.
Hiên Thần vì muốn cứu Phục Tử Ngân mà chấp nhận điều kiện mãi mãi không phong Phục Tử Ngân làm hậu khi lên ngôi vua.
Con trai không được làm Thái tử.
Quy Phụng trong ngục tối, mở lá thư Phục Liên gửi ra xem mà cười điên điên dại dại.
Cuối cùng nàng xé nát lá thư rồi đập đầu tự vẫn.
Phục Liên ngươi giỏi lắm, ta xuống âm phủ tìm ngươi.
…………………………………………………………………………………………………
Phục Liên nhìn lại dòng xe hối hả chạy phía dưới chợt bật cười đến rơi lệ.
Giống giấc mộng vậy, chớp mắt liền qua đi.
Cô xoay người lại bước xuống dưới, mặt đất lạnh lẽo từ chân truyền đến làm Phục Liên cảm nhận rõ ràng chân thực hơn.
Cô đã thoát khỏi tiểu thuyết đó, đây là thế giới của cô.
Không còn