08:00 pm
BIỆT THỰ TUYÊN GIA
- Thiếu Gia! Trời bên ngoài đang mưa. Cậu không định, sẽ bỏ mặc tiểu thư ở ngoài đó chứ?-Người đàn ông đứng tuổi trong trang phục quản gia đứng cạnh anh, ngay lúc này lên tiếng hỏi. Trong khi ông lo lắng, thì Hiếu Phong lại bình thản lạ thường. Anh từ cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó vội cười khẩy. Hành vi để người khác dầm mưa của anh, có thật sự tàn nhẫn không? Nhưng suy cho cùng, trẻ không ngoan thì phải chịu phạt chứ!- Tuyên Thiếu Gia! Cậu..-Ông ngập ngừng, rồi cúi gập đầu xuống. Nếu ông mà nhiều lời, thì anh sẽ nổi giận mất. Nhưng im lặng, thì có phải cách tốt không?
- Mau chuẩn bị ô cho tôi! Tôi muốn xuống đó!
- Sao?-Ngẩng mặt lên, ông hốt hoảng - Cậu định..
- Phải!-Quay lại đối diện ông, Won khẳng định - Dù sao đi nữa, con bé cũng là em gái của tôi. Tôi không nên quá tuyệt tình. Nếu ông không muốn hại nó chết, thì mau chóng lấy ô cho tôi đi!-Anh ra lệnh. Nghe xong, ông vui vẻ gật đầu. Sau đó, nhanh chóng quay người đi.
Dưới màn mưa đêm. Nó cảm nhận, cả cơ thể và lòng mình đang lạnh buốt. Dấu hỏi trong đầu vẫn không hề lay chuyển rằng: " Won à? Anh tuyệt tình đến vậy sao? "
- Hức, anh hai! Tại sao lại đối xử với em như vậy hả? Hức hức-Nó khóc, hai nắm tay xiết chặt lại, đầu hơi cúi xuống. Nó đã quỳ ở đây rất lâu rồi, tại sao Won vẫn không tha lỗi cho nó chứ? Có thật là, anh muốn bỏ mặc nó hay không?
*Cộp*
*Cộp*
Tiếng bước chân này?
Nó không còn thấy mưa đang đổ vào người mình như lúc ban đầu nữa. Mà thay vào đó, là một cảm giác rất đặc biệt. Dường như, có ai đó đang che chắn nó thì phải! Nhưng nó sợ khi ngẩng đầu lên, người đó không phải Won!
- Chân em bị thương rồi kìa! Mau theo anh vào trong đi!-Anh nói, rồi xòe bàn tay ra trước mặt nó. Nghe thấy giọng của Won, nó ngẩng mặt lên cười. Trong màn mưa này, hình ảnh nó càng trở nên hoàn hảo - Còn cười nữa sao? Mau lên, đưa tay cho anh!-Nhìn Won, nó ngoan ngoãn gật đầu:
-
Dạ được!
Nó cười, rồi đưa tay đang lạnh cóng xiết chặt bàn tay Won. Sau khi đã đứng lên, anh bất ngờ kéo vội nó vào người. Chiếc ô trên tay anh, ngay lúc này cũng rơi xuống. Đứng chứng kiến cảnh tượng kia, ông quản gia liền sửng sốt:
- Thiếu gia cậu ấy làm sao vậy?
- Won! Anh làm sao vậy? Anh còn giữ chặt em như vậy, em sẽ không thở được đó!
Sợ hãi, nó cố gắng đẩy anh ra. Nhưng vì dầm mưa quá lâu, cộng thêm việc quỳ gối. Nên nó không thể đẩy Won ra, mà ngược lại càng bị anh xiết chặt.
- Anh biết mình làm như vậy sẽ khiến em sợ hãi và căm ghét anh. Nhưng mà Tuyên Thy, anh không muốn mãi mãi là anh trai của em. Em có biết hay không?
Thôi đẩy anh, nó từ từ buông lỏng hai tay xuống. Won nói như thế, rốt cuộc là ý gì?
- Won! Anh đang nói gì vậy?
- Anh nói là anh.. anh..
“ Không được! Mình không thể nói ra! Nếu không, mình sẽ mất con bé mãi mãi! ”
Chấn chỉnh, anh từ từ cho nó rời khỏi mình. Cơ thể cả hai bây giờ, điều trong tình trạng ướt sũng. Nhìn nó, Won cười nhạt:
- Không có gì quan trọng bằng sức khỏe của em. Cho nên, chúng ta mau vào nhà thôi. Chân của em đang bị thương. Nếu không sơ cứu, sẽ bị nhiễm trùng đó!
Anh nhắc nhở. Nghe xong lời anh, nó liền đưa mắt xuống chân mình. Đúng như Won nói. Nếu nó không sơ cứu, thì sẽ bị nhiễm trùng cho mà xem. Nhưng, câu nói của Won lúc nãy, nó có phần không hiểu lắm!
Tại sao, anh lại một mực muốn phạt nó bằng một thái độ dững dưng? Nhưng sau đó, lại biến thành một con người khác? Quan tâm, và nói những lời khó hiểu? Chả nhẽ mười mấy năm qua ở bên anh, nó vẫn không hiểu được Won sao?
Won! Rốt cuộc, anh là người như thế nào vậy?!