Không tìm thấy? Mày đang nói cái quái gì vậy?
Dịch Hy như phát điên lên khi nghe được nội dung mà Đường Hiếu Kiệt vừa mới nói với mình. Bình thường nó rất bướng anh biết. Nhưng mà nó cũng đã có hứa với anh, sau này sẽ cố gắng đi học đều. Làm sao có việc khi học rồi lại không về nhà chứ? Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!
-..
- Ở yên đó, tao sẽ đến ngay!
***
Ở MỘT NƠI KHÁC
Nơi mà Mạc Cảnh Thần định đưa nó đến, chính là ngôi biệt thự được đặt gần với trung tâm thành phố của anh. Ở đây được thiết kế theo phong cách uy nghi như một lâu đài cổ vậy. Anh cho xe dừng lại ở gara, rồi hướng mắt vào cô bé đang ngất đi bên cạnh mình mỉm cười. Sau đó, Kyo nhanh chóng tháo dây an toàn của mình ra, rồi nghiêng người về phía nó. Bàn tay rắn chắc của anh trong lúc này, cũng từ từ di chuyển lên mái tóc nó vuốt nhẹ. Tiếp theo sau, anh cẩn thận để môi mình đặt lên trán nó một nụ hôn:
- Em gái của anh, chúng ta đến nơi rồi!
Nó vừa nghe đến hai từ " EM GÁI " thì mắt ngay tức khắc đã mở to ra. Bất ngờ bắt gặp khuôn mặt của Kyo rất gần mình, nó đâm ra hoảng loạn, hai tay chống nhẹ vào ngực anh:
- Anh là người xấu! Mau tránh xa tôi ra đi!
Nó mắng. Cảnh Thần mệt mỏi thở rõ ra một hơi, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay nó:
- Em bình tĩnh một chút có được không? Anh là anh trai của em. Không lý nào anh lại hại em gái của mình, em có hiểu hay không vậy hả?
Anh gắt, nó im lặng. Nó phải nói với cái tên không hiểu tiếng người bao nhiêu lần nữa đây? Nó không phải là em gái của anh ta. Tại sao anh ta cứ một mực khẳng định vậy chứ?
- Được rồi anh không làm em sợ. Bây giờ em ngoan ngoãn đi theo anh. Anh sẽ đưa em đi gặp một người!
Cảnh Thần hạ thấp giọng, rồi thu người về vị trí ban đầu mở cửa xe bước xuống. Nó lúc này cũng không biết làm thế nào, đành ngoan ngoãn làm theo lời Kyo bước xuống xe:
- Bước tiếp theo tôi phải làm gì hả?
Nó nhìn anh hỏi. Cảnh Thần nở khẽ một nụ cười, sau đó bước đến đưa tay kéo nó vào người mình:
- Em không cần phải làm gì hết! Chỉ cần đi theo anh là được rồi!
***
Trong khi nó đang ngàn cân treo sợi tóc bên Mạc Cảnh Thần. Thì ngay lúc này ở Tuyên Gia, bầu không khí lại vô cùng u ám. Dịch Hy ngồi ở đối diện nhìn vào Ben nhưng chẳng nói câu nào. Điều đó, khiến cho Ben có cảm giác khó chịu. Nếu có giận thì cứ trực tiếp mắng anh đi, tại sao lại im lặng như vậy chứ?
- Có khi nào, con bé chỉ là đi đâu đó một chút không?
Nae lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng hiện tại. Won trầm ngâm đẩy nhẹ gọng kính lên, rồi bất giác lắc đầu:
- Không đâu! Nếu là đi đâu đó, thì con bé nhất định sẽ nói với chúng ta một tiếng. Trừ phi..
Giọng Won bỗng ngập ngừng khi nghĩ về điều đó. Ném ánh mắt khó coi nhìn sang Won, Nae và Ben ngay tức khắc hét lên:
- Bị bắt cóc sao?
Cả hai ngay lúc này không hẹn mà đồng thanh. Dịch Hy khép chặt mắt thở rõ ra, rồi nhanh chóng đứng dậy quay mặt về phía khác:
- Theo tao nghĩ đó lại càng không thể!-Anh khẳng định, sau đó xoay người lại đối diện với cả ba- Nếu như là bắt cóc, thì nhất định bây giờ bọn bắt cóc đã tìm chúng ta đòi tiền chuộc rồi. Theo tao nghĩ, bây giờ con bé vẫn an toàn. Chỉ là, tao không thể biết bây giờ con bé đang ở đâu thôi!-Aki cẩn thận giải thích. Cho dù khuôn mặt anh biểu cảm vô cùng bình thản, nhưng thật ra bên trong lại là những đợt sóng ngầm. Nói không lo lắng chỉ là nói dối thôi. Điều anh lo lắng lúc này chính là, nó thật sự có được an toàn như anh đã nói không?
*Rung.. Rung.. Rung*
Ngay sau khi câu nói của anh kết thúc thì chuông điện thoại của Aki lúc này cũng reo lên. Anh theo phản xạ lấy điện thoại, rồi nhìn vào cái tên trong danh bạ cau mày. Có phải người gọi điện là nó không?
( *Giải thích: Ở đây ý của Aki là: Dù danh bạ hiển thị số của nó, nhưng có khi nào lại là một người khác đang gọi không?)
- Là ai gọi vậy?
Cả ba đứng nhanh dậy đồng thanh hỏi. Aki nhìn chằm chằm vào cả ba, rồi ra hiệu im lặng, sau đó thì nhấc máy:
- Aki..
Là nó anh không hề nghe nhầm. Thở rõ ra một hơi, anh ở bên đây mỉm cười:
- Tiểu yêu tinh em, rốt cuộc đã bỏ đi đâu vậy hả? Em có
biết bọn anh rất lo lắng hay không?
Anh vừa mừng vừa tức giận quát. Nó lúc bấy giờ tựa lưng vào thành giường, tay vòng lấy con gấu teddy to đùng biết lỗi đáp lại anh:
- Em biết. Em xin lỗi anh!
- Anh không tính toán với em. Nhưng mà rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu vậy?
Không chỉ anh mà cả ba người còn lại đều sốt ruột muốn biết nó đang ở đâu.
*Cạch*
Một tiếng " Cạch " vang lên khiến khuôn mặt của Aki ngay tức khắc tối sầm lại. Nếu anh không lầm, người đẩy cửa là một người con trai. Vì trọng lượng của bước chân anh đều không nghe không sai vào đâu được. Nhưng nó đang ở bên cạnh ai chứ?
- Tuyên Thy, em rốt cuộc đang ở đâu vậy? Người bên cạnh em có làm tổn thương đến em không? Mau trả lời anh biết đi!
Dịch Hy luống cuống hỏi tiếp. Mạc Cảnh Thần nhìn vào nó cười tươi, rồi ngồi xuống giường ra hiệu nó đưa điện thoại cho mình. Ban đầu nó cũng cương quyết không chịu đưa. Nhưng vì tính bướng bỉnh của nó mà Kyo không chịu được giật lấy. Sau khi lấy được điện thoại từ tay nó xong, anh liền ra hiệu bảo nó im lặng, còn mình thì trực tiếp đối thoại với Aki:
- Tuyên Tổng, cậu không cần phải lo lắng cho con bé như vậy đâu. Bởi vì em gái của tôi, tôi tự biết chăm sóc nó thế nào!
Em gái? Nghĩa là sao? Tên mạo nhận kia đang nói cái quái gì thế?
- Tôi không cần biết nó là em gái của ai. Điều tôi cần biết hiện giờ, chính là anh đã mang con bé đi đâu? Mau trả con bé lại cho tôi!
Aki bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình nóng lên. Mọi thứ xung quanh anh dường như bị đảo lộn. Người ở bên đầu dây kia cười khẩy một cái, rồi cũng đáp lại câu hỏi của Dịch Hy:
- Được thôi! Nếu cậu muốn gặp con bé như vậy, thì một chút tôi sẽ gửi trực tiếp địa chỉ cho cậu. Còn bây giờ, tạm biệt!
Nói xong, Mạc Cảnh Thần liền tắt nhanh điện thoại rồi nhìn lại cô bé ở đối diện cười mỉm. Anh di chuyển bàn tay đặt lên tóc nó vuốt nhẹ, sau đó ôn tồn nói:
- Anh có thể hiểu được cảm giác của em ngay lúc này. Nhưng mà, có khó khăn thế nào đi nữa em cũng phải chấp nhận. Tuyên Gia, không phải là người thân của em. Dù họ có công nuôi dưỡng em trưởng thành thì đã sao? Mạc Cảnh Thần anh, mới chính là anh hai của em em có nghe không?
Thái độ của Mạc Cảnh Thần biến đổi sau những câu nói mà anh vừa nói ra. Còn nó, thì vẫn không thể nào tin vào chính đôi tai mình. Mẹ nó, sao cuộc đời của nó cứ y trong tiểu thuyết mà diễn ra vậy? Năm đó mẹ nó vì ba nó có người phụ nữ bên ngoài mà đem nó đi, kết quả là phải giao nó cho Tuyên Gia nuôi dưỡng thật sao? Chuyện này đúng là phi lý mà. Còn về Mạc Cảnh Thần nữa, từ thầy của nó lại đột ngột biến thành anh hai của nó sao? Không thể nào! Không thể nào như vậy được!
Rồi hướng đôi mắt đỏ hoe vào Kyo, nó không kìm được liền bật khóc. Một phần là tức giận, một phần là sự việc này cứ diễn ra một cách vô lý. Anh nhìn thấy đứa em gái mình đang khóc mà tim cứ như bị ai đó xé toạc ra. Mẹ nó, thật sự đau đến không thể tả.
- Hức, anh là người xấu! Tôi không thể tin lời nói của người xấu như anh!
Nó vừa nói vừa nước mắt ngắn nước mắt dài. Gắn bó suốt 15 năm, tại sao lại không phải là người thân của mình chứ? Thật vô lý! Điều này thật không thể tin được!
Nếu như nó đau một, thì Mạc Cảnh Thần anh lại đau gấp mười lần. Từ nhỏ anh đã luôn cố gắng tìm kiếm nó. Nhưng mà, lại không một chút tung tích. Và đến khi anh biết được em gái mình là ai, thì nó lại cho rằng anh là người xấu, né tránh anh, sợ sệt anh, thậm chí là còn rất ghét anh. Thử nghĩ xem, còn gì đau hơn, khi người thân của mình không chịu nhận mình chứ?
#Hoàn ♥