Cuối cùng cũng hạ sốt, em chỉ giỏi khiến anh phải lo lắng thôi đó!
Năm đó là năm nó vừa lên 12 tuổi, năm đó nó vì nhiễm phong hàn mà nằm miết trên giường suốt một tuần. Lúc đó nó cứ nghĩ mình sẽ không thể qua khỏi rồi chứ, nhưng mà nó vẫn không ngờ mình có thể vượt qua một cách ngoạn mục nhờ người bên cạnh hằng ngày càm ràm mình. Anh ta là Tuyên Dịch Hy - cậu nhóc lớn hơn nó 3 tuổi. Hình hài là một thằng nhóc 15, chứ thật ra tính cách là của một ông cụ 51 thì đúng hơn. Anh hằng ngày ở bên chăm sóc nó, và trở nên càng ngày càng nói nhiều hẳn ra. Và hôm đó cũng là vừa tròn ngày thứ 7 trong tuần nó được anh chăm sóc.
Sau khi nghe được ai đó đang càm ràm mình, nó theo bản năng liền mở mắt ra xem ai mà to gan dám mắng mình như vậy. Sau khi nó bắt gặp được khuôn mặt đầy vẻ điển trai của Aki, liền trở nên không nói được câu nào. Nó thật không ngờ người đầu tiên nó nhìn thấy lại là Dịch Hy a. Anh lúc này nhìn nó cười khẩy một cái, rồi để hai tay trước ngực hạ thấp cơ thể xuống:
- Sao rồi hả nhóc? Đã có thể thức dậy rồi sao? Anh còn tưởng, em sẽ không bao giờ chịu dậy nữa chứ?
What? Nó không nghe nhầm chứ? Aki là đang quan tâm tình trạng sức khỏe của nó sao? Mẹ kiếp, thôi thì nó ngủ tiếp cho rồi!
Vừa biết nó đang rất không vui trong lòng vì câu nói của mình, anh chàng 15 tuổi có tên là Tuyên Dịch Hy ngay bấy giờ bật cười:
- Đồ xấu xa! Anh cười cái gì chứ?
Xấu xa? Nó bảo anh xấu xa sao? Cũng phải! Thường thì những đứa con gái sẽ thích một nam nhân xấu xa hơn là một người tốt lành mà. Vì xấu xa, sẽ kích thích được sự thỏa mãn trong lòng họ. Chậc chậc, cái lý luận gì đây?
Rồi miễn phí tặng cho nó một nụ cười, Aki ngay lúc này hạ thấp làn môi xuống vầng trán nó hôn nhẹ. Tầm vừa đúng 30 giây, anh mới chịu chủ động rời ra, kèm theo với một câu trả lời.
- Con người không nên lúc nào cũng mặt ủ mày chau em có
biết không? Anh lại càng không phải. Cho nên em đừng bao giờ thắc mắc: Vì sao anh lại hay cười? Rõ chưa hả nhóc?
Ai đó nhướng mày rồi nhanh chóng thu người về vị trí ban đầu, sau đó đứng lên nói tiếp:
- Chắc là em đói rồi, anh đi nấu cháo cho em một chút đã!
Nó có chút sững người khi biết Aki định nấu cháo cho mình. Bình thường anh có bao giờ xuống bếp đâu mà biết nấu nướng chứ?
Chỉ tay vào anh, nó tròn mắt:
- Anh biết nấu ăn?
Ngớ ngẩn, đương nhiên là anh không tiểu thư như nó rồi. Đại ngốc! Vừa đại ngốc vừa dở hơi!
- Đương nhiên!
- Nhưng mà Aki..
- Anh không thích những người lằng nhằng. Bởi vì thời gian để em lằng nhằng, trong khi đó em có thể làm rất nhiều thứ. Bây giờ anh đi nấu cháo cho em, chỉ một chút thôi anh sẽ quay lại. Được chứ?
Ai đó vốn độc tài từ nhỏ nên đã không chịu được mà cướp lời. Nó dường như đã gặp phải đối thủ nên cũng đành đầu hàng mà chịu trận. Aki hài lòng mỉm cười một lần nữa, rồi nhanh chóng quay người bỏ đi.
*Cạch*
- Sau này lớn lên, em nhất định sẽ tìm một người giống như anh để cưới làm chồng của mình!
Nắm tay Aki vừa đặt lên chốt cửa bỗng dưng xiết chặt lại. Cái gì mà tìm người như anh để cưới làm chồng chứ? Anh là duy độc trên Thế Giới này rồi, nó không biết điều đó hay sao? Còn nữa, anh đã cho phép đâu mà nó lấy chứ? Con bé này cũng khéo nói chuyện thật!
Rồi quay người lại nhìn vào cô bé vừa xanh xao vừa hốc hác nằm trên giường, Tuyên Dịch Hy cười nhếch lắc nhẹ đầu:
- Không! Anh sẽ cưới em!
Đây là một câu nói bâng quơ lúc nhỏ của anh? Hay là.. Một lời đính ước xác đáng vô tình không tính trước? Và liệu lời hứa bâng quơ này, người con trai mang nụ cười tựa như ánh mặt trời kia, sẽ biến đó trở thành sự thật chăng?