“Mình có nên gọi điện cho anh hai không? Mình rất nhớ nhà, mình muốn trở về Tuyên gia!”
Mạc gia không phải là nơi đáng sợ gì, chỉ là nó không thích nghi được mọi nguyên tắc sống ở đây, kể cả Mạc Cảnh Thần cũng có nói, ‘bản thân anh vẫn chưa chấp nhận được nó là em gái ruột của mình’, dù ngoài miệng luôn bao biện đủ thứ.
Hy Thần ngồi ở đại sảnh tựa lưng vào Sofa, miệng gậm miếng bánh mì, tay cầm lấy điện thoại. Nó muốn gọi điện cho Hiếu Phong, nhưng lại sợ như mọi khi nghe được những lời không muốn nghe.
Mạc Cảnh Thần có nói, ‘nó không có quyền đứng trước mặt anh để thốt ra câu đề nghị muốn trở về Tuyên gia, bởi vì đây là nhà của nó, Tuyên gia họ không phải. Nếu như nó vẫn không chịu thức tỉnh, nó nhất định sẽ hối hận!’.
Hy Thần ngoài cách ở lại thì không còn cách nào khác!
Mặt nó xệ xuống, nhanh chóng khoảnh khắc vừa rồi đập vào mắt một người.
- Nè, không học bài mà ở đó chơi điện thoại à? Em không sợ ông anh hai yêu dấu của em phạt em sao?
Hạng Kỳ vừa hỏi vừa cầm lấy tách cafe bước đến trước mặt Mạc Hy Thần, hắn bình thản uống một ngụm, mùi vị đắng ngắt pha chút ngọt ngào sau đó lập tức hòa tan sâu trong miệng.
Nó chán nản liếc nhìn hắn.
- Không sợ, anh ta không có gì đáng sợ hết!
Cô bé nào đó mạnh miệng nói, Mạc Hạng Kỳ nhếch môi lên:
- Mấy lời này của em nên nói trước mặt của anh ta thì tốt hơn, đừng ở đây khoác lác. Vậy đi, tôi lên phòng!
Bùm...
Đầu nó bỗng dưng nổ pháo hoa, thật ra là nó đã tìm được cách rồi!
Hy Thần mạnh dạn đuổi theo Mạc Hạng Kỳ, nó gọi hắn í ới:
- Rain đẹp trai, Rain đại nhân, tôi có chuyện này nhờ anh, anh giúp tôi có được không?
***
Ở một diễn biến khác 一 tại gara trường S!
- Thầy... Thầy Mạc khoan đi đã!
Đoạn Hạ Vy lúi húi chạy theo Mạc Cảnh Thần, cô nàng tranh thủ lúc anh còn chưa lái xe đi, chặn ngang đường của anh, mồ hôi rơi nhễ nhại.
Cảnh Thần trong công việc rất nghiêm túc, với học sinh lại phân biệt rạch ròi 一 chỉ trừ Mạc Hy Thần, ngoài nó ra anh đều không có bất kỳ hứng thú với một ai!
Mạc Cảnh Thần nhìn thấy Hạ Vy vất vả đuổi theo mình, vẻ mặt anh nghi hoặc:
- Em tìm thầy có chuyện
gì sao?
Hạ Vy đưa tay lau mồ hôi trên trán mình một cái, cô đỏ mặt.
- Em...
Anh nhíu mày:
- Em làm sao?
Đoạn Hạ Vy lắc đầu, cô nàng sau đó lúng túng lôi từ phía sau ra một bức thư được thiết kế rất kỹ càng, trực tiếp dúi thẳng vào tay anh.
- Thầy Mạc, em đi trước đây!
Dứt lời, cô chạy đi.
Mạc Cảnh Thần vẫn còn ngơ ngẩn nhìn theo cô, song, nhìn lại bức thư trên tay mình.
Nếu anh không nhầm, thì đây là...
***
8 giờ tối tại dinh thự Mạc gia.
Mạc Hy Thần chui rúc ở trong chăn, nó không ngừng lăn qua lăn lại vì không thể ngủ được. Hừ, rốt cuộc thì bao giờ Mạc Cảnh Thần mới về phòng ngủ của anh đây? Anh ta có cần nữa đêm cũng ở đây canh chừng nó bỏ trốn hay không chứ? Còn Mạc Hạng Kỳ chết bầm kia nữa, anh ta không phải đã hứa giúp nó bỏ trốn rồi sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?
Hu hu, khó chịu chết đi mất!
Mạc Cảnh Thần biết rõ nó không ngủ được vì có sự xuất hiện của mình, nhưng anh không còn lựa chọn khác để làm, dù sao ở đây chọc tức nó cũng tốt hơn là về căn phòng lạnh lẽo đó. Hằng ngày anh đều làm việc và làm việc, cũng chưa từng quen một ai, tính cách có phần khá cứng nhắc. Nhưng mà từ khi gặp được nó lại rất khác, anh tuy bực mình nhưng rất vui.
Mạc Cảnh Thần ngồi ở bàn học của Hy Thần soạn giáo án, anh vừa ghi được vài chữ thì nó cũng đã lăn qua lăn lại hai ba lần, cứ vậy tình trạng đó diễn ra cho đến lúc nó không chịu đựng được, bật dậy mắng chửi anh:
- Đồ vô sỉ! Muốn soạn giáo án thì đi về phòng của anh mà soạn, ở đây không phải phòng làm việc của anh! Rốt cuộc tiết tháo anh để đâu?
Nhanh như cắt, chiếc gối trên tay lao thẳng về phía Mạc Cảnh Thần.