Sinh thần
Ây da, còn cần ngươi làm gì chứ?
Ban đầu Quân Cảnh Hành cho rằng cái thân phận thần y của mình cũng chỉ để che mắt, mãi tới lúc dùng bữa tối y mới phát hiện dường như thân thể tiểu hầu gia không ổn thật.
Tuế Yến bưng bát chè, hắn cau mày uống một hớp, vẻ mặt chẳng giống uống chè mà giống uống thuốc độc.
Hải Đường đứng kế gắp thức ăn cho hắn, nó nói: "Buổi tối sẽ có người đưa thuốc theo phương mấy ngày ngày trước Mạnh ngự y kê qua, thiếu gia phải uống hết đó."
Tuế Yến nghe thế thì xanh mặt: "Ta phải uống tới chừng nào?"
Hải Đường nghĩ ngợi rồi nói: "Chắc là qua năm."
Ngay cả dược thiện Tuế Yến cũng hết muốn dùng.
Quân Cảnh Hành ngồi bên cạnh cau này, y nhìn bát chè thuốc trong tay hắn, nhịn không được nữa bèn hỏi: "Ngươi uống thuốc mà còn phải bỏ vào chè nấu làm dược thiện à?"
Tuế Yến bị Hải Đường vừa dỗ vừa ép uống thêm ngụm nữa, chả thèm đáp lại.
Hải Đường thì ngược lại, rành rẽ nói: "Đúng á, nếu thuốc đem sắc thiếu gia không nuốt nổi, chỉ có cách sắc chung chè thôi."
Quân Cảnh Hành tò mò hỏi: "Vậy tới mùa quýt năm nào mới khỏi bệnh?"
Hải Đường cũng thấy cách này không ổn nhưng cũng hết cách, chỉ biết cười trừ.
Cơn nước xong xuôi, Hải Đường dọn dẹp một lượt, nó đóng cửa sổ lại, kêu hạ nhân đặt hai chậu than vào phòng lần nữa.
Chẳng bao lâu sau, cả căn phòng ấm lên hệt như ngày xuân.
Doãn Thâm Thu đã được hạ nhân đưa về thiên viện nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ ngồi nhìn nhau thô lố.
Tuế Yến bĩu môi, hắn cũng tự thấy không có gì thú vị bèn cởi áo choàng ra vứt sang một bên, lấy bình sứ nhỏ ra khỏi ngăn tủ rồi cởi vạt áo.
Quân Cảnh Hành: "..."
Y kinh hãi, tức giận hỏi: "Ngươi làm cái gì đó hả?!"
Động tác cởi nút buộc của Tuế Yến khựng lại, hắn không dám tin mà nhìn Quân Cảnh Hành, vẻ mặt còn hốt hoảng hơn cả y.
"Không phải ngươi là đại phu à? Tuế Yến nói, "Chắc biết thoa thuốc chứ?"
Quân Cảnh Hành không hiểu gì cả, y nhìn Tuế Yến cởi áo nửa thân trên, vớ cái gối rồi nằm sấp xuống giường, vỗ lên án nhỏ rồi nói: "Qua đây."
Quân Cảnh Hành tức tới ù tai hoa mắt, y hít sâu, bấy giờ mới nhìn thấy lưng Tuế Yến dường như có mấy vết thương đỏ tươi.
Lúc này y mới thoáng yên lòng, thử đi tới gần một chút mới phát hiện trên tấm lưng trắng nõn đó là vết roi đánh.
Ba vết thương chồng chéo nhau trên lưng có chút đáng sợ.
Tuế Yến nằm sấp trên gối, hắn rầu rĩ bói: "Cẩn thận nha, ta sợ đau đó."
Quân Cảnh Hành đỡ trán.
Lọ thuốc nhỏ đó là Tuế Tuần cho người đưa sang, mở nắp lọ ra, một mùi thuốc nồng đậm ngập tràn.
Quân Cảnh Hành vô cảm đổ bột thuốc ra tay, rắc nhẹ lên miệng vết thương.
Thuốc bột vừa rắc xuống, thân thể gầy gò của Tuê Yến run lên, hắn cắn gối đầu, phát ra tiếng nức nở thống khổ vô cùng.
Mắt Quân Cảnh Hành khẽ động, y có chút động lòng, kế đó…
Rắc thuốc càng tợn.
Mãi đến khi rắc bột thuốc xong, cả người Tuế Yến đổ mồ hôi lạnh, không nhịn được hít hà, coi bộ đau lắm.
Quân Cảnh Hành cẩn thận lau khô thuốc bột quanh miệng vết thương bằng khăn, y hờ hững nói: "Ngươi làm gì sai mà bị đánh đến như vầy? Ra tay quá độc."
Tuế Yến nghe vậy thì lập tức nổi giận đùng đùng, ngoẹo đầu nhìn y: "Không phải tại ngươi hả? Bây giờ anh trai nghĩ ta tới hoa lâu lần đó là để tầm hoan mua vui, ba roi này tại ngươi mà ta phải chịu đó, ngươi còn vui vẻ khi người khác gặp họa cái gì?!"
Trong một chốc, Quân Cảnh Hành có chút xấu hổ, y vội dỗ dành: "Rồi rồi rồi, lỗi của ta.
Mai ta chép sách cho ngươi."
Vừa dứt lời y bỗng giật mình.
Rõ ràng hai người quen biết chưa lâu, sao nói chuyện lại thân quen như vậy?
Như thể bạn bè thân thiết quen biết đã nhiều năm.
Vị tiểu hầu gia này với ai cũng tự nhiên thân quen như vậy sao?
Tuế Yến vẫn cứ nằm sấp, ủ rũ cụp mắt: "Không phiền ngươi nữa.
Mai là sinh thần tam điện hạ, có khi cả ngày ta cũng không về.
Ngươi cứ ở thiên viện đi, có gì thì cứ kiếm Chiêu thúc."
Quân Cảnh Hành gật đầu đáp một tiếng, lát sau bỗng hỏi khẽ: "Sao… ngươi lại cứu ta?"
Tuế Yến nằm sấp một hồi, buồn ngủ rũ rượi.
Hắn mơ màng mở mắt, "a" một tiếng, ậm ờ nói: "Cứu… cứu ngươi gì chứ, là ngươi cứu ta."
Quân Cảnh Hành xoa mi tâm, nhủ thầm tiểu hầu gia ngủ mê thích nói linh tinh, thấy dáng vẻ mê mệt của hắn lúc này cũng biết không hỏi được gì bèn nói: "Không có gì, ngủ đi."
Tuế Yến "ôi" một tiếng, lần nữa vùi vào gối mềm, chẳng mấy đã chốc thiếp đi.
Vì vết thương trên lưng, hắn không thể nằm tử tế để ngủ, chỉ có thể chịu uất ức cuộn người, vùi đầu trong chăn, khóe mắt hãy còn sót chút nước mắt ban nãy trào ra vì đau.
Quân Cảnh Hành nhìn hắn cả buổi mới thở dài xa xôi.
"Vẫn là một đứa trẻ." Y thì thầm, nhẹ nhàng kéo áo Tuế Yến cởi ra lên, đắp chăn cho hắn, nghĩ ngợi một chút rồi dập một chậu than sau đó mới yên lặng rời đi.
Sáng hôm sau, vừa tới giờ thìn*, Tuế Yến đã bị Tuế Tuần lôi khỏi chăn.
*Giờ thìn: 7 đến 9 giờ sáng
Tuế Yến còn nghĩ là Tuế Tuần đến kêu mình đi chép sách, hắn mơ màng kéo chăn, hàm hồ đáp: "Chép, chép! Đệ đi chép ngay! Cho đệ ngủ tí nữa, chỉ một… một tí
Tuế Tuần tức tới bật cười, quay người sang mở cửa sổ ra.
Bên ngoài tuyết lớn đang rơi, gió lạnh gào thét tranh nhau trước sau ập tới thổi đầy mặt Tuế Yến, hắn bỗng run cầm cập, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lát sau, hắn mặc áo gấm ba lớp ngoài ba lớp trong, ôm lò sưởi tay có bỏ than, bước bước nhỏ theo chân Tuế Tuần lên xe ngựa.
Từ sau khi Tuế Yến mắc bệnh, mỗi ngày ngủ tám canh giờ cũng không thấy đủ, vừa trèo lên xe, hắn lập tức ngã đầu xuống án nhỏ đánh giấc khò khò.
Tuế Tuần bị hắn chọc tức đến không còn gì, chỉ sợ hắn nhiễm lạnh bèn ôm người vào lòng, dùng tấm áo choàng lớn chắn gió cho.
Tuế Yến ngủ càng thỏa thuê.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa từ từ dừng trước phủ tam hoàng tử ờ đường nam trong kinh thành.
Giờ này còn sớm, phủ tam hoàng tử chưa có bao nhiêu khách, hạ nhân đang đứng hầu ở cửa, nhìn thấy Tuế Yến xuống xe bèn cầm ô tới đón tiếp.
Tuế Yến quấn mình tròn vo, nhưng vừa xuống xe ngựa không dưng phát run, môi hơi tím tái.
Hắn vừa bước vào phủ hoàng tử vừa hỏi: "Bây giờ có những ai rồi?"
Hạ nhân vội đáp: "Tống công tử với Giang công tử mới đến, bây giờ đang uống trà ở thiên viện."
Tuế Yến "ồ" một cái: "Tam điện hạ thì