Dưới tà dương soi nghiêng, con tàu dang dở chỉ khoác lên bộ cánh màu xám kim loại đơn điệu, nhưng trong mắt Lâm Kính Dã, nó là cảnh tượng tráng lệ nhất anh từng được chứng kiến.
Buồng lái phi thuyền bỗng chốc như hòa làm một với vũ trụ tĩnh lặng vô ngần. Hô hấp Lâm Kính Dã ngừng lại, bên tai như văng vẳng tiếng ùng ục dâng lên từ mạch máu.
Anh rời Úy Lam năm hai mươi mốt tuổi, được huấn luyện viên trực thuộc nhận xét rằng thứ chảy trong huyết quản anh không phải máu mà là dịch nhiên liệu lúc nào cũng sục sôi. Năm ấy, cách một lớp hình chiếu ngụy trang, anh chỉ bình tĩnh nở một nụ cười điềm đạm đúng mực.
Đó là lúc mà vị tướng trẻ kia đang chậm rãi dâng lên như một ngôi sao nơi tiền tuyến, thắp sáng từng tấc tinh vực biên giới mà Liên Bang từng đánh mất, mang lại tự do cho những Omega và nữ Beta bị phản quân bắt làm tù binh trong trạm trung chuyển, khiến họ dõi theo hướng đi của hắn với đôi mắt nhòa lệ hân hoan. Trước những sự kiện ấy, lời nhận xét này không đáng để sinh viên xuất sắc nhất trong lịch sử tác chiến mô phỏng của Úy Lam phải kích động.
Nhưng bây giờ chắc mình thất thố lắm… Anh mờ mịt nghĩ.
“Thấy sao? Cho tí nhận xét xem nào?”
Giọng nói của Rennes như từ nơi xa xăm vọng lại. Lâm Kính Dã ngơ ngác chớp mắt một hồi mới chậm rãi nhìn sang.
“Đây là…” Anh nghe thấy giọng mình, nghèn nghẹn và trì trệ: “Đây là tàu Tĩnh Dã ư?”
Rennes cong môi.
“Tất nhiên là không. Đã nói bao nhiêu lần Tĩnh Dã là của tôi rồi, đừng tơ tưởng nữa. Chiếc này là của cậu.” Hắn gom mấy lọn tóc bạc lòa xòa lại rồi vắt ra sau lưng, thản nhiên hỏi: “Cậu muốn tự đặt tên hay để tôi đặt?”
Lâm Kính Dã không trả lời, hắn cũng không thúc giục. Hai người rơi vào một khoảng im lặng kéo dài, mãi đến khi nhân viên công tác thấy lo lắng, điều khiển mấy chiếc tàu con thoi mini đến dè dặt gõ cửa, hỏi thăm xem có chuyện gì không.
Lâm Kính Dã vừa mới cử động ngón tay thì Rennes đã mở kênh radio lên trước, lười biếng đáp: “Ta đứng thưởng thức tinh hạm một chút không được sao?”
Dạ được chứ sao không! Ai chẳng biết đến tình yêu bao la Nguyên soái dành cho tinh hạm, nghỉ phép cũng ở trên đó chơi. Ngài muốn nhìn đến khi nào cũng được hết, miễn đừng canh lúc bọn em làm sai gì mà phạt huấn luyện là được ạ!
Nhân viên công tác chạy biến như một cơn gió.
Lâm Kính Dã cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ngây ngẩn, nhấp môi hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt lên mấy chữ.
“Tôi không biết, ngài đặt đi.”
Rennes lại đáp một nẻo: “Vậy để tôi từ từ suy nghĩ đã. Ăn bánh không?”
Nhìn miếng bánh mousse chocolate được đưa đến trước mặt, Lâm Kính Dã cảm thấy có chút bất lực, tự hỏi người này giấu nó ở đâu? Tại sao lúc nào hắn cũng có thể lấy ra mấy món chocolate vậy?
Trên tay Nguyên soái tóc bạc còn cầm một miếng bánh khác, thấy anh ngẩn ra thì quơ quơ miếng trước mặt anh: “Đang khống chế đường đó mà.”
Thế là Lâm Kính Dã đành đưa tay lên nhận lấy, chậm rãi hỏi: “Phương pháp khống chế đường của ngài là đút tôi ăn sao?”
Rennes dài giọng: “Thì sao? Văn minh Hoa Hạ ở Trái Đất cổ có câu ‘Báo ân vua trước thềm vàng, cầm Ngọc Long kiếm vì ngài xả thân’*. Tôi đây cũng xem như báo ân cậu rồi đúng không?”
Lâm Kính Dã ngước lên, nhìn thấy đầu ngón tay thon thả của Nguyên soái khẽ vuốt qua khóe mắt anh, sáng lóng lánh dưới ánh tà dương như đang chơi đùa với quả cầu pha lê.
“Nửa câu sau hào hùng thật nhưng bi tráng quá, tôi không thích. Tôi thích vừa quay lại là có thể nhìn thấy mắt uyên ương xinh đẹp vui vẻ hơn.” Rennes nháy mắt: “Thế nên đừng khóc nữa ha, cậu chỉ cần ‘tinh hạm nhận lấy, thay ngài ăn ngon’ là được rồi.”
Lâm Kính Dã: “…”
Tác giả bài thơ mà nghe ngài nói vậy chắc đội mồ sống dậy mất.
Mà thôi, ngài đẹp ngài có lý.
Bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong ngực bốc hơi sạch sẽ, Lâm Kính Dã vừa cắn miếng bánh trong tay vừa nghĩ: Tôi mà còn cảm động nữa thì sẽ thành một viên chocolate vui vẻ cho xem!
…
Sau đó, Thượng tướng Fiditz và Quân đoàn thứ ba được điều về phòng thủ Thủ Đô tinh, nhường vị trí lại cho Thanh Kiếm Bầu Trời. Nhưng đối với quần chúng nhân dân phổ thông, thứ họ quan tâm đến là bài diễn văn của Nguyên soái tại buổi lễ khai giảng học viện Úy Lam được truyền hình trực tiếp.
Không dùng đến ngôn từ đao to búa lớn, chỉ cần những lời lẽ giản dị và mộc mạc nhất nhưng lại khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào.
“Hay thật sự!!”
“Oa hu hu hu, tui thích nhất câu ‘Đừng mãi dõi theo tôi. Thay vào đó, tôi càng muốn thấy các bạn trở thành những vì sao lấp lánh trên bầu trời’.”
“Nguyên soái làm ơn đánh dấu em đi!! Lần nào nhìn ngài em cũng tới kỳ cái một!!”
“Cơ mà… Mấy lần phỏng vấn trước Nguyên soái nói có chút xíu à, sao lần này dài dữ?”
“Thanh Kiếm Bầu Trời, không gì không làm được!”
“Nên ngài ấy cũng đánh dấu em được!”
Câu hỏi lẻ loi trên kia nhanh chóng bị vùi lấp giữa cơn lũ người hâm mộ đòi được đánh dấu.
“Đờ mờ Alpha có liêm sỉ chút được không? Ai lại đi giành đánh dấu với Omega tụi tui chứ!”
“Thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn kỳ thị tình yêu AA vậy má?”
“Hít drama.jpg. Cứ đấm nhau đi, biết đâu người thắng lại là Beta tụi tui.”
Hai phe AO thoắt cái đã đứng cùng chiến tuyến.
“Beta dậy đi cưng, đừng mơ nữa.”
“Beta dậy đi cưng, đừng mơ nữa +1.”
…
Trên bục diễn thuyết, hai tay Rennes tùy ý chống lên bàn, ánh mắt hiếm hoi tràn đầy ôn hòa đưa đến đâu, những chàng trai cô gái trẻ tuổi đều kích động đến đó.
Hắn phát biểu quá tự nhiên, lại hoàn toàn không dùng đến bản thảo nên gần như không ai nghĩ đến sự thật đằng sau, trừ một người thiếu niên.
Lâm Tịnh Nhiên ở bên dưới ngơ ngác nghe phát biểu, lẩm nhẩm một hồi trong đầu.
Chắc chắn Nguyên soái đã bắt anh hai ngồi cả ngày mới viết được diễn văn dài thế này! Anh hai viết văn rất hay nhưng không phải AI, không thể viết mười nghìn chữ trong một giây được đâu!
Em giai dỗi.jpg
Bài diễn văn kết thúc, những tràng pháo tay vang lên không ngớt khắp sân trường, nhưng Rennes lại không xuống đài như đã sắp xếp trong chương trình, khiến phóng viên và người phụ trách của học viện khó hiểu một phen.
Đến khi tràng pháo tay cuồng nhiệt của các sinh viên vô tri lắng xuống, hắn mới từ tốn mở miệng.
“Vừa qua, Quân đội đã công bố sự kiện vừa xảy ra tại Thanh Kiếm Bầu Trời. Ta rất lấy làm tiếc, đồng thời cũng phẫn nộ khi biết trong hạm đội tinh nhuệ của Liên Bang lại có hạng người ý chí bạc nhược, bị quyền lợi che mờ đôi mắt, mặc cho phản quân lợi dụng.”
Những lời này không khác gì một trái phá được ném vào giữa đám đông. Ngữ điệu Rennes không nhanh không chậm, nhưng cơn mưa xuân ấm áp đã được thay thế bằng luồng gió rét buốt. Không chỉ có sinh viên và quân nhân đang bàng thính tại hiện trường, ngay cả cư dân mạng xem trực tiếp cũng vô thức thẳng lưng.
“Benson Keane tuy chỉ vì ham lợi nhất
thời mà bị quân địch lợi dụng nhưng đã gây ra hậu quả không thể tha thứ, vì vậy đã bị ta xử tử. Bất kỳ ai dám uy hiếp bầu trời Liên Bang chính là kẻ thù của Thanh Kiếm Bầu Trời. Nếu mối nguy ấy đến từ bên trong lại càng không thể bỏ qua. Quân nhân phải có kỷ luật thép, nếu không thể tuân thủ thì phải dùng máu để đổi lại!”
Tiếng vỗ tay lần này vang lên có quy củ và trang trọng hơn, đi theo tiết tấu quy định trong quân đội rồi nhanh chóng dừng lại.
Vừa lòng trước tính kỷ luật này, Rennes mới chậm rãi nói ra mục đích thật sự của mình: “Như mọi người cũng thấy, hiện giờ vẫn chưa đến thời điểm luân phiên Quân đoàn, nhưng vì cái chết của Keane, mười tám tinh hạm chủ lực của Thanh Kiếm Bầu Trời hiện đang dư ra một vị trí.”
Một sự im lặng bao trùm lên sân trường. Không hẹn mà gặp, trái tim của từng người ở đây bất chợt gõ dồn như trống trận.
“Hiện nay, nguy hiểm rình rập ngoài Liên Bang, phản quân đã rục rịch ngóc đầu, có lẽ còn có kẻ thù đáng sợ hơn ẩn nấp, nhưng chúng ta may mắn vẫn còn một chút thời gian để tôi luyện những vì tinh tú mới. Ta cho rằng đây là một cơ hội tốt, vì vậy trong khoảng thời gian ở tại Saltian này, ta sẽ đích thân tổ chức một cuộc thi tuyển công khai. Quân nhân ở bất kỳ tuổi tác, chức vụ, tuổi quân nào cũng có thể báo danh tham dự. Người chiến thắng…”
Hắn dừng lại, lướt qua từng gương mặt sững sờ vì kích động.
“Sẽ trở thành hạm trưởng thứ mười tám của Thanh Kiếm Bầu Trời.”
Tuyên bố này khiến những người có mặt gào thét trong lòng, Liên Bang rúng động, mạng vũ trụ khiếp vía, những Thượng tướng khác trong Quân đội… suýt nữa xé xác Tổng thư ký bộ Nội vụ, ngay cả Nữ vương cũng hết hồn.
“Lần này Rennes quá đáng rồi!”
“Quá gì mà quá? Trước giờ hắn chưa dùng quyền chiêu mộ cá nhân không có nghĩa là không có.”
“Tuy hành động này hợp pháp nhưng hạm trưởng của Thanh Kiếm Bầu Trời sao có thể lựa chọn qua loa như thế được?”
Ansel vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp trên môi: “Xin chư vị khoan nóng vội, tôi tin vào tiêu chuẩn lựa chọn của Nguyên soái. Cho dù thi tuyển công khai nghe có vẻ không đủ trịnh trọng, tiêu chuẩn tham gia cũng thấp nhưng ngài ấy chắc chắn cũng sẽ không đồng ý nếu như người chiến thắng cuối cùng không thể được trọng dụng.”
“Nhưng thế này chẳng phải sẽ khiến người ngoài cho rằng việc bổ nhiệm trong Quân đội chỉ là một trò đùa thôi sao?” Vẫn có rất nhiều ý kiến phản đối.
Ansel bắt đầu chắp vá thay ông bạn: “Nguyên soái nói sẽ tuyển chọn trong nội bộ chứ không lấy từ công chúng, các vị không phải lo về sự xuất hiện của những thí sinh kỳ quặc. Ngược lại, tôi cho rằng đề xuất này của Nguyên soái có thể nâng cao tinh thần phấn đấu phát triển trong Quân đội, lại càng bác bỏ luận điệu ‘Trừ Nguyên soái ra, quyền hành trong Quân đội đều bị các gia tộc lớn nắm giữ’ mà truyền thông hay nghi ngờ, không phải sao?”
Lại một phen nháo nhào.
Đến khi giành lại được tự do, mái tóc được vuốt keo bóng loáng của Ansel đã thành cái tổ quạ, cặp kính đắt tiền bản giới hạn cũng lệch khỏi sống mũi, trang phục thẳng thớm trên người cũng rách mất hai chỗ.
“Ngài Tổng thư ký, bộ Tài chính chúng tôi năm nay-“
“Xin lỗi tôi còn lịch trình công việc kế tiếp, ngài gửi báo cáo đến văn phòng thư ký đi!”
Chỉ khi anh ta guồng chân bỏ chạy, người khác mới sực nhớ rằng vị Tổng thư ký nhã nhặn lịch thiệp này thực chất là một Alpha.
“RENNES!!!”
Ansel với gương mặt vặn vẹo thét vào máy liên lạc: “Mày chơi bố đúng không? Lần trước còn bảo đã chọn xong rồi nên nhờ bố cản mấy lão cứng đầu kia lại, bây giờ lại bày ra cái trò thi tuyển này mà không ới một tiếng! Mày có biết Quân đội suýt nữa làm thịt bố rồi không? Lại còn bảo bố nói chuyện với mày?! Có chó mới nói được! Bố mà không chạy trước khi bọn lão Wimmer tới thì ngày mai mày sẽ thấy cáo phó của Tổng thư ký hy sinh vì nhiệm vụ đấy!!”
Rennes chỉ thờ ơ đáp lại: “Thích xàm lờ thì về với bên Quân đội đi.”
Ansel nghiến răng nghiến lợi: “Bao năm qua bố giúp mày chùi đít bao nhiêu lần rồi! Nói, hôm nay ai viết diễn văn thay mày, đưa qua đây rồi bố tha!”
Một nụ cười xuất hiện trên môi Nguyên soái: “Đưa người qua? Được thôi.”
Thái độ hòa nhã của hắn khiến Ansel sửng sốt, nhưng chưa kịp hớn hở thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói đằng đằng sát khí, khiến anh ta vô thức rùng mình.
“Lấy mạng ra đổi.”
“…” Đệt mợ, không nói còn tưởng bố muốn cướp vợ mày.
Tổng thư ký lấy lại tinh thần: “Thôi không đùa nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Người được ông chọn lúc trước đâu? Khi ấy nghe ông nói chắc như đinh đóng cột mà, sao hôm nay lại đổi ý rồi?”
Rennes: “Ai đổi, vẫn là người đó thôi.”
“Vậy ông còn… Khoan.” Khóe miệng Ansel toét ra thành nụ cười quỷ quyệt: “Biết rồi, thằng nhà ông đếch chỉ chơi sau lưng tôi mà muốn chơi sau lưng cả đám chứ gì!”
Có điều đã chọn được người mà vẫn bày ra trò thi tuyển, không sợ thí sinh khác khóc à?
Rennes đáp: “Tôi cũng không ác đến vậy với quân mình, ai phù hợp thì sẽ bổ nhiệm tương ứng, thế thôi.”
Ansel mớm lời: “Nhưng?”
Nguyên soái: “Nhưng vị trí hạm trưởng Thanh Kiếm Bầu Trời là một khúc xương thơm nức mũi. Ông nói xem, có bao nhiêu người sẽ vì nó mà bỏ lớp da người, hiện nguyên hình thành chó đây?”