“Thiếu gia Beta xinh đẹp” lúc này đang theo Patricia đến nhà ăn, hoàn toàn không hay biết mình đã bị hai vệ sĩ phản bội.
Chiếc tinh hạm được tập đoàn bao trọn lần này thuộc dòng xa xỉ, nội thất trang hoàng lộng lẫy như quán bar cao cấp, thậm chí còn bày biện mấy cây xanh, đang được vài nhân viên rỗi rãi đi tưới nước cho.
Trên đường đi, Lâm Kính Dã vờ như đang tự nhiên ngắm nghía những căn phòng ở bốn phía.
Tính từ lúc xuất phát đến nay là đã gần đến giờ cơm trưa; người nhân viên kia đang tưới cây cũng đặt chiếc bình xuống, sải bước về phía nhà ăn, vậy mà một số gian phòng vẫn đóng cửa im lìm.
Anh nhẩm tính trong đầu. Có tổng cộng 54 cái tên trong danh sách nhân viên phòng thí nghiệm, số cửa đang đóng hiện giờ là 32, chiếm hơn một nửa.
Các nhân viên tụm năm tụm ba trong nhà ăn, vừa dùng bữa vừa buôn chuyện rôm rả vô cùng, trông không khác gì một nhóm người thường tranh thủ du lịch trên đường đi công tác. Họ ngẩng lên nhìn khi Lâm Kính Dã và Patrcia bước vào rồi tự nhiên quay lại với cuộc trò chuyện. Giám đốc Louis đứng dậy đón tiếp với vẻ nồng nhiệt, không quên nắm lấy cổ tay Lâm Kính Dã đầy thân thiết – khiến chân mày người thanh niên khẽ giật nhưng không nói gì.
Louis kéo anh ngồi xuống bàn, chiếm lấy ghế bên cạnh, thuận tay lấy một đĩa bánh chocolate đến.
Lâm Kính Dã rũ mắt, đôi mày hơi nhíu lại: “Cảm ơn, tôi không ăn chocolate đen.”
Gã cười cười: “Tuy có hơi đắng một chút nhưng ăn vừa phải thì tốt cho sức khỏe lắm đấy.”
Lâm Kính Dã nhìn gã, lấy một tuýp thuốc nhỏ ra từ trong túi áo: “Dịch dinh dưỡng cũng vậy thôi, vừa cân bằng dưỡng chất vừa dễ hấp thu, lại còn bảo vệ thành dạ dày.”
Trên thân tuýp được dán một cái nhãn be bé ghi vị sữa chocolate, nhưng anh cảm thấy không cần phải vậy, bởi có món nào đi ra từ phòng của Rennes mà không phải vị ấy đâu.
Louis không tỏ ra phật ý, thản nhiên đặt đĩa bánh về lại trước mặt mình, ăn một miếng rồi nói: “Vậy xem ra cậu Lâm sẽ không tranh giành với tôi rồi. Bên kia hẳn sẽ có những món khác hợp khẩu vị cậu hơn, cậu muốn dùng gì cứ nói quản gia AI mang đến.”
Lâm Kính Dã đứng dậy: “Để tôi tự đi xem.”
Đám người này là một băng nhóm chế thuốc giả, không thể tin tưởng bất kỳ thứ gì đã qua tay chúng, ai mà biết liệu chúng có uống sẵn thuốc giải rồi dùng thức ăn trước để đánh lừa bạn không.
Quầy buffet được sắp xếp với vô vàn những món ăn phong phú. Patricia bưng chiếc đĩa trong tay, nhìn Lâm Kính Dã một hồi rồi im lặng đi đến trước một khay sandwich ba tầng, vừa gắp một chiếc lên vừa nói với vẻ vu vơ: “Hm, mấy món khác trông ngon mắt thật nhưng có mùi gì là lạ ấy, chỉ có món này còn tươi. Bánh dâu cũng vậy nữa, để xem mình còn bụng ăn không mới được.”
Lâm Kính Dã dù có nghe thấy cũng không tỏ vẻ gì, anh đi một vòng theo thứ tự, soi mói một hồi mới chọn vài món ăn chơi linh tinh. Khi đi đến khu đồ ngọt, anh lấy hai miếng bánh dâu, vừa nhìn hàng bánh chocolate hấp dẫn kế bên vừa tự hỏi liệu Rennes có cầm lòng nổi không. Dù sao giáp xương ngoài của Nguyên soái và thầy cũng có công năng quét hình, sẽ tự động cảnh báo nếu phất hiện có tạp chất lạ.
Bỗng nhiên, một nhóm nhân viên rầm rập bước vào như đã hẹn nhau từ trước. Sắc mặt họ không có vẻ thoải mái như nhóm người có mặt trước đó, từng người tự lấy đĩa, tùy tiện gắp một vài món ăn như thể không có hứng thú lựa chọn. Quá trình dùng bữa, trả đĩa rồi rời đi của những bóng ma lẳng lặng ấy diễn ra nhanh như một cơn gió.
Lộ liễu vậy, Lâm Kính Dã không khỏi nghĩ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con tin thì làm sao có thể phối hợp cho được, để xem Louis sẽ giải thích thế nào.
Mà có khi gã cũng chẳng buồn giải thích.
Anh vừa thẩn thơ xắn miếng bánh đưa vào miệng vừa trở lại ngồi vào bàn, Louis đã lên tiếng.
“Sao chỉ lấy mỗi bánh ngọt? Ăn vậy là không đủ chất đâu.”
Lâm Kính Dã ngẩng lên, nhìn thấy những nhân viên đang dùng cơm khác đã buông muỗng nĩa xuống tự lúc nào, đồng loạt đứng dậy. Hai trong số đó lôi Patricia đến ấn xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
“Trở mặt nhanh vậy sao?”
Tuy giọng nói vẫn vững vàng nhưng chiếc muỗng trong tay người thanh niên lại khẽ va vào thành đĩa, tạo nên những tiếng vang bé nhỏ, tất cả đều bị Louis thu vào mắt.
“Thật ra vốn chờ cậu ăn xong họ mới đến, nào ngờ quý cô này lại thích tự hành động, tôi cũng đành chịu.”
Gã nhàn nhã cắt miếng bít tết với phong thái của một thương nhân thành đạt, nhưng ánh mắt thèm thuồng lại trắng trợn trườn dọc theo cần cổ thon dài của Lâm Kính Dã.
“Xem ra cậu Lâm đây cũng không phải hạng không nên thân như Tổng giám đốc hay nói.” Louis mỉm cười, nhìn sang Patricia: “Cậu ấy vốn có thể thư giãn ba ngày trên thuyền, bây giờ cô hài lòng chưa?”
Dưới bàn tay như kìm sắt của hai gã nhân viên, đôi mắt nữ Omega mở to như chú sóc nhỏ hoảng sợ, run rẩy lắp bắp: “Giám đốc, tôi không biết…”
“Không sao cả.” Louis ngắt lời cô ta: “Cô cứ việc tung ám hiệu tùy thích, dù sao cậu Lâm cũng đã lên thuyền rồi, còn có thể chạy đi đâu chứ?”
Lần này, tiếng leng keng khi muỗng đĩa va vào nhau càng rõ ràng hơn. Đôi môi mỏng của người thanh niên mím lại thành một đường chỉ căng thẳng, một hồi sau mới lạnh lùng thốt lên: “Tôi không đến đây một mình. Vệ sĩ của tôi từng phục vụ trong Quân đoàn hành tinh khi còn trẻ, ông…”
Lời còn chưa dứt, một nhóm người mặc giáp xương ngoài với logo tập đoàn họ Lâm trên ngực đã bước vào, lần lượt ngồi xuống những bàn bên cạnh. Nhân viên nhà ăn nhanh chóng mang ra một vài món mới, bọn họ lập tức vùi đầu vào nhai ngấu nghiến.
Nụ cười bên môi Louis càng sâu khi chứng kiến vẻ sững sờ dần dần xâm chiếm gương mặt người thanh niên. Đôi mắt đen láy mở to nhìn những người kia, đúng hơn là hai trong số đó.
Gã ôn hòa mở miệng: “Cậu Lâm nói rất đúng, lão tiền bối từng phục vụ trong Quân đoàn hành tinh, kinh nghiệm chắc chắn vô cùng phong phú. Có hai vị tiên sinh họ Sở đây đồng ý gia nhập, chuyến đi của chúng ta sẽ càng thuận lợi hơn, đúng không nào?”
Một tia kinh ngạc lại len lỏi vào ánh mắt Lâm Kính Dã. Không hổ là Nguyên soái, nói đổi họ là đổi cái một.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên đã ngầm chấp nhận cái họ mới của Lưu Hoàn, anh chỉ đành lặng lẽ thở dài trong lòng.
Cũng phải, hắn là Nguyên soái độc nhất vô nhị của Liên Bang, cho dù có bỏ lý do hắn đẹp ra thì họ vẫn không thể không nghe lệnh hắn.
“Vậy nên cậu Lâm cứ việc thư giãn, thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ đi, được chứ?”
Những ngón tay thô kệch của gã đàn ông cuốn quanh cổ tay trắng trẻo của người thanh niên, như có như không mà cọ sát. Thanh niên họ Sở đang vùi đầu ăn bên kia bỗng ngẩng lên, sát khí thoáng qua nơi đáy mắt. Hắn xé toạc một cái đùi gà nướng, giơ nó ra về phía Lâm Kính Dã rồi lúc lắc như đang trêu một con thú nhỏ.
“Nhìn gì? Muốn ăn à?” Rennes ngả ngớn nói: “Gọi ‘anh yêu ơi’ đi rồi cho cưng.”
Đám Alpha nghe vậy thì phá ra cười như vỡ chợ, có kẻ còn buông lời khả ố với đồng bọn.
“Thiếu gia xinh đẹp vậy chắc ngon miệng nhỉ? Có phải mỗi tối đều gọi anh yêu ơi anh yêu à không?”
“Thằng nhà mày trông cũng ranh lắm, nói là anh yêu quái bắt nạt người ta tao còn tin!”
Đôi mắt Lâm Kính Dã mở to trong “bàng hoàng tột độ”, chỉ có Rennes đọc được vẻ cam chịu dưới đáy, hệt như mỗi lần anh xụ mặt nói “Nguyên soái vui là được ạ”. Hắn rúc rích cười thầm rồi vung tay lên, chuẩn xác ném đùi gà vào chiếc đĩa trước mặt Lâm Kính Dã.
“Hôm nay anh vui, cho cưng đấy.”
Lâm Kính Dã: “…”
Ừm, Nguyên soái quả thật đang rất vui, vui đến sắp giết người rồi.
Mà khoan đã… Anh như có điều suy nghĩ mà rũ đầu, nhìn cái đùi gà bóng lưỡng dầu mỡ. Nguyên soái vốn đang dùng bữa ngon lành, có cáu lũ kia cũng không thể…
Đôi mắt khẽ nheo lại khi nhìn xuống bàn tay thô kệch đang lén lút vuốt ve cổ
tay trắng trẻo, sau đó bỗng dưng muốn cười.
Người thanh niên chậm chạp dùng giấy ăn bọc lấy đùi gà, đưa lên cắn một miếng.
Hm, ngon phết.
Nhưng gương mặt cứng đờ cùng động tác cắn từng miếng nhỏ của anh trong mắt người khác chính là “nhai như nhai sáp”, “mờ mịt vô thố” và “giả bộ bình tĩnh”, khiến huấn luyện viên Lưu Hoàn lần đầu tiên làm nhiệm vụ cùng anh cũng thấy hoang mang. Rennes không thể không nhắc: “Ê ông già, lũ nhà giàu này có coi ông ra cái đinh gì đâu mà cứ phải bán mạng cho chúng nó? Hay ông cũng muốn nghe thiếu gia đây gọi một tiếng ‘daddy’?”
Ông lão nghe vậy thì lặng lẽ trở lại với món gà trước mặt, không quên trừng thằng con hờ một cái tóe lửa.
Nghĩ lại thì ở Úy Lam không ai phát hiện ra Elliot “giả” suốt ba năm cũng không phải không có lý do. Nhưng mà chỉ cho một cái đùi là sao hả? Ngại ngôi sao nhỏ của ông chưa đủ gầy hay gì?
Thế là ông xé ra nửa con gà, trầm mặc đặt nó lên đĩa của Lâm Kính Dã rồi hạ giọng nói: “Cái này xem như tạ lỗi.”
… Hơi nhiều rồi thầy ơi. Beta như em ăn uống điều độ là được chứ không phải tàu há mồm khoét núi như hai vị Alpha bên đó đâu ạ.
Lâm Kính Dã không hé răng nói gì, chỉ máy móc dùng bữa với sắc mặt đen sì.
Đúng lúc ấy, Tiến sĩ Tần Mạc đi đến, thuận tay cầm lấy một ly vang đỏ: “Được rồi, chút nữa chúng ta sẽ bật warp drive, mọi người tranh thủ đi sớm về sớm. Tin mới nhất từ khách hàng cho biết có một số nơi ở Bắc Thập Tự đã bắt đầu bị kiểm soát không lưu rồi, có khi là do Quân đoàn hành tinh, chúng ta phải nhanh lên.”
Xem ra khách hàng cũng không đơn giản chút nào, Lâm Kính Dã vừa ăn vừa nghĩ. Trên đời này có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến kiểm soát không lưu như: mưa thiên thạch, bão sao, thậm chí là lượng khách quá tải… Nhưng có thể chuẩn xác đoán được do Quân đoàn hành tinh điều động vị trí chứng tỏ khả năng theo dõi không phải hạng xoàng, mà Tiếng Vọng Eryan không phải người, không cần phải mua thuốc, vì vậy đáp án chỉ có thể là phản quân mà thôi.
Tầng lớp cao cấp nhất trong những kẻ mang tư tưởng Alpha thượng đẳng đó cho rằng gene trời sinh ưu việt mới là kẻ mạnh chân chính, từ đó dẫn đến thái độ khinh thường với việc dùng thuốc, thế nhưng chúng lại không ngăn cản cấp dưới phổ thông sử dụng, mặc kệ tác dụng phụ có thể là gì.
Alpha tụ tập lại với mật độ cao có thể sinh ra hiệu quả bầy đàn, đặc biệt là với kết cấu xã hội của phân quân. Trong đó Alpha thủ lĩnh như sói đầu đàn, chỉ cần dùng pheromone để khuất phục cấp dưới, biến hắn thành tay sai đắc lực là được, có nổi điên cũng không sợ.
Xem ra thủ lĩnh phản quân đời mới không thích cô độc chút nào.
Đợi Lâm Kính Dã máy móc nuốt xuống một cái đùi gà và một phần tư con gà nướng rồi, Louis đích thân “hộ tống” anh và Patricia về phòng, dọc đường đi không một khắc nào chịu bỏ cổ tay người thanh niên ra. Sau khi cánh cửa sập lại, một tiếng cách vang lên, nữ Omega bần thần tại chỗ một hồi rồi trượt xuống theo vách tường, bụm mặt khóc nấc lên.
“Tôi xin lỗi, tôi làm hỏng chuyện rồi…”
Trên bàn, Lâm Kính Dã luồn năm ngón tay vào mái tóc đen, trông như đã bị dồn đến cực hạn.
Patricia nức nở một lúc sau mới lau nước mắt, dè dặt cất giọng: “Anh… anh có cách nào liên lạc với đồng nghiệp trong quân không?”
Nhờ vào sự thân thiết và lệ thuộc mà cảm giác đồng bệnh tương liên mang đến, giả làm nạn nhân vẫn luôn là một chiến thuật tâm lý rất hữu dụng để lẫn vào nội bộ người bị hại, vì vậy Lâm Kính Dã không hề thả lỏng dù chỉ một chút trước những giọt nước mắt của nữ Omega. Anh khẽ cắn môi, lắc đầu, những đầu ngón tay dường như miết quá mạnh trên tay ghế mà trở nên trắng bệch.
Patricia vẫn chưa từ bỏ: “Còn Tổng giám đốc thì sao?”
Câu hỏi này khiến Lâm Kính Dã nặn ra một nụ cười chua chát: “Tôi tưởng mối quan hệ giữa cha con chúng tôi thường được mấy người bàn tán lắm chứ?”
“Anh… Tổng giám đốc tự dưng bắt anh đi theo làm gì cơ chứ… Một khi đến đó, tôi là Omega cấp A sẽ bị bán cho phản quân, còn anh…”
Từ dáng vẻ hai tay ôm gối, hai mắt nhắm nghiền như đã mất hết hy vọng của cô ta, bản năng chiến đấu của Lâm Kính Dã lần nữa xác định người này không phải kẻ thù, ngặt nỗi vì máy quay lén còn hoạt động nên không thể đến an ủi.
Patricia nói với vẻ tuyệt vọng: “Anh phải tìm cách trốn đi. Phản quân xem Omega cấp cao có thể sinh con là tài nguyên quý giá, tôi sẽ không quá thê thảm, nhưng… Nhưng anh xinh đẹp như vậy, lại là nam Beta không thể mang thai, lọt vào tay phản quân chỉ có… một công dụng mà thôi…”
Lâm Kính Dã chỉ biết thở dài khe khẽ: “Tôi trốn đi đâu được bây giờ?”
Patricia dường như cũng ngộ ra, lặng lẽ vòng tay lên ôm lấy hai vai, không nói gì nữa.
Họ không được phép rời khỏi phòng trong suốt hai ngày sau đó. Lâm Kính Dã nhường giường Patricia cho nghỉ ngơi, nhưng nữ Omega dường như đã suy sụp hoàn toàn, một mực nép mình vào góc tường, chỉ tỉnh lại một chút khi Louis đưa thức ăn đến.
Lâm Kính Dã không yên tâm về những thứ đồ ấy, nhưng lần nào gã đàn ông cũng ôm lấy vai anh mỉm cười thân thiết, còn làm thêm vài động tác nhỏ khiến Nguyên soái vui đến muốn giết người, chờ đến khi anh ăn hết mới chịu đi. Gã vừa khuất bóng, Lâm Kính Dã lập tức vọt vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, máy quay có chụp được cũng sẽ cho rằng anh thấy ghê tởm trước hành vi của Louis chứ không có ý đồ khác. Nhưng có vẻ như thức ăn lần này an toàn thật, bởi vì đám người kia không để tâm xem “hàng hóa” có ăn thật hay không, bản thân Louis chỉ muốn thưởng thức vẻ nhẫn nhục rồi lại không thể chống đối của Lâm Kính Dã mà thôi.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Lâm Kính Dã phải thừa nhận rằng tuýp dịch chocolate của Nguyên soái thật sự rất ngon, bất kỳ ai cải tạo mùi vị của nó đến trình độ này đều xứng đáng lưu danh thiên cổ. Cộng thêm tài giả vờ yếu ớt đã luyện đến mức thượng thừa của mình, không ai phát hiện anh vẫn đang bổ sung dinh dưỡng đều đặn trong hai ngày qua, thể lực đang ở trạng thái sung mãn nhất.
“Đi thôi thiếu gia.” Cửa phòng mở ra, Louis đích thân bước vào, bên ngoài là đội bảo an vác súng chờ sẵn: “Khách đến kiểm hàng rồi.”
Sắc mặt người thanh niên trắng bệch như tờ giấy, đuôi mắt đỏ hoe, đôi môi cũng được phủ lên một tầng ửng đỏ bất thường, thân hình mảnh khảnh còn khẽ lảo đảo khi bị gã tóm lấy cổ tay kéo xuống giường.
Đẹp thật, Louis nghĩ, khách hàng sẽ hài lòng lắm đây.