Cũng may Rennes chỉ đơn giản dựa vào anh, tay ôm lấy gối chứ không làm gì khác.
Sau một hồi an tĩnh nằm bên nhau, cảm nhận được tâm trạng đối phương đã hòa hoãn lại, Lâm Kính Dã mới lên tiếng: “Nguyên soái, ban nãy chắc ngài không chỉ để ý đến việc Fritz gọi em là ‘anh Kính Dã’ chứ?”
Rennes làm sao có thể không nghe ra ý chòng ghẹo ẩn trong giọng anh, nhưng là người nổi tiếng không biết hai chữ “xấu hổ” và “ngại ngùng” viết thế nào, hắn còn khuya mới thừa nhận người nổi cơn ghen ban nãy là mình.
“Vậy em để ý những gì?”
Lâm Kính Dã làm ngơ bàn tay đang khảy khảy cổ áo anh, nhíu mày suy ngẫm một hồi rồi tổng kết lại toàn bộ: “Fritz đã nói dối ở chi tiết quan trọng nhất: tin nhắn kia tuyệt đối không thể xuất phát từ thiết bị trí năng của em. Kể từ khi có cánh tay máy, toàn bộ dữ liệu trên thiết bị trí năng đã được em đồng bộ với nó. Cho dù Fritz có trộm được thiết bị thì một khi nó có ý đồ đụng vào, em sẽ phát hiện ngay lập tức. Tiếc là suy đoán cá nhân của em lại không thể làm bằng chứng trước tòa được.”
Rennes đã chuyển mục tiêu sang những lọn tóc đen buông lơi nơi cổ áo đối phương, nghiêng đầu nói: “Nhưng tổ Kỹ thuật tòa án cũng xác nhận rằng đó là dữ liệu từ mười một năm trước.”
“Fritz phân hóa rất sớm, sớm đến mức gần như phá kỷ lục.” Nếp nhăn giữa mày Lâm Kính Dã càng sâu: “Tinh thần lực sau khi phân hóa sẽ tăng lên gấp nhiều lần, nếu phân hóa ở độ tuổi thiếu niên hoặc nhi đồng thì tâm lý sẽ trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa. Nhưng…”
Đầu ngón tay thon dài chấm nhẹ vào giữa đôi mày đang nhíu chặt của anh: “Em định nhíu gãy tay tôi đấy phỏng?”
“Nguyên soái.” Lâm Kính Dã đành phải bắt lấy ngón tay Rennes: “Em đang nói chuyện nghiêm túc.”
“Thì tôi cũng vậy mà.”
Vừa dứt lời, hắn đã xoay người nhổm dậy, ấn lấy vai đối phương nhìn xuống.
“Phải. Điểm đáng ngờ trong chuyện này nhiều như nấm sau mưa, tôi đã chú ý đến ngay từ đầu, tỉ như tại sao Elliot một mực cho rằng em là chủ mưu.” Hắn nhướng mày: “Khả năng quấy nhiễu tư duy của Omega thế nào, tôi hiểu rõ hơn em. Càng là người có tinh thần lực yếu ớt hoặc không đề phòng thì ảnh hưởng càng rõ rệt. Bảy tuổi đúng là con số quá nhỏ, nhưng một Omega cấp A mười mấy tuổi thì rất có thể khiến cho anh trai mình trở tay không kịp.”
Lâm Kính Dã có chút mất tự nhiên mà co người lại, gò má cũng phơn phớt sắc đỏ nhạt, tất cả đều không thoát khỏi đôi mắt của Rennes.
Hắn liếm môi, chậm rãi cong lưng, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, miệng vẫn tiếp tục những lời phân tích nghiêm túc.
“AI do con người tạo ra, là vũ khí do người nắm nó trong tay sử dụng, vì vậy không một thiết bị khoa học kỹ thuật nào có thể hoàn hảo không tì vết. Nếu em khẳng định thiết bị trí năng của em chưa từng bị người khác động vào, vậy thì tin nhắn đó có lẽ là tác phẩm do công nghệ tối tân nào hack vào sửa đổi, chứ không phải được gửi đi vào năm Fritz bảy tuổi. Nhưng tôi không rành ba thứ này, không thể theo đó mà điều tra được.” Rennes nói với vẻ tùy tiện: “Về phần Elliot, tuy nội chuyện nó nghi ngờ em là chủ mưu đã đủ chứng minh thằng này mất não từ tám kiếp trước rồi, nhưng cho dù có suy sụp tinh thần thì cũng không thiểu năng đến mức khăng khăng đổ cho Fritz giở trò được.”
Khoảng cách giữa họ đã gần đến mức Lâm Kính Dã chỉ cần hít vào thôi là sẽ được một buồng phổi tràn đầy mùi chocolate, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của Rennes khẽ khàng phất qua gò má, khiến anh như ngừng hô hấp.
“Ngài…” Một tiếng kêu nhẹ hẫng thoát khỏi thanh quản run rẩy, mang theo chút lúng túng không biết phải làm sao.
Mùa đông buốt giá đã hòa tan trong đôi mắt lam, Rennes cong môi, tiếp tục bài giảng của mình: “Fritz chắc chắn đã gài bẫy Elliot, nhưng quan trọng là tại sao nó lại làm vậy. Nếu chỉ là bọn nhà giàu đấu đá nhau thì tốt, nhưng nếu còn nguyên nhân khác thì…”
Một Omega tuổi còn nhỏ, chưa qua dạy dỗ mà đã biết sử dụng tinh thần lực tấn công người khác…
Hắn bỏ dở câu nói với một cái chép miệng, sau đó bất thình lình ngồi thẳng dậy, vươn tay xốc vạt áo Lâm Kính Dã lên.
“Nguyên soái!” Đối phương không hề phòng bị, bị hắn làm cho giật mình, hiếm khi quẫn bách mà la lên. Anh vội vàng muốn kéo áo xuống, nhưng Rennes đã có chuẩn bị trước, làm sao để anh toại nguyện cho được.
Trên vòng eo thon gầy là một vết sẹo màu hồng nhạt, gồ lên trông cực kỳ bắt mắt trên làn da trắng trẻo. Tuy nó đã không còn nguy cơ bị vỡ nữa nhưng cũng khó mà lặn đi hoàn toàn, huống chi Lâm Kính Dã còn là Beta.
Nhận ra tầm mắt của Rennes đang đặt ở đâu, Lâm Kính Dã có chút ngại ngùng mà lấy tay che lại.
“Xấu lắm, từ từ rồi nó phai đi.”
Rennes chậm rãi dùng ngón cái vuốt ve vết sẹo, thầm nghĩ nếu không phải do người này tự ý làm bậy thì vết thương cũng sẽ không trở nên nghiêm trọng thế này. Hắn cứ thế nhấc vạt áo anh lên, không cho đối phương kéo xuống rồi lấy từ trong ngăn kéo ra một ống nghiệm, đong đưa nó trước mặt anh đầy đắc ý.
“Thuốc đẩy nhanh quá trình chữa lành và tái tạo, kèm công dụng làm mờ sẹo, tôi bảo Lê Giang làm đấy!”
Lâm Kính Dã hỏi với vẻ vi diệu: “Ngài bảo Viện trưởng Viện khoa học sinh vật, chuyên gia y học hàng đầu Liên Bang làm… thuốc mỡ cho ngài?”
Bảo kiểu gì? Treo hộp dụng cụ thí nghiệm quý giá của anh ta trước họng súng để uy hiếp à?
“Nhưng ổng vẫn làm đấy thôi.” Rennes thờ ơ đáp, mở nắp ra rót một chút lên tay, xoa đều rồi cẩn thận bôi lên eo Lâm Kính Dã.
Thuốc mỡ đã được ủ ấm rồi mới tiếp xúc với làn da nên không mang lại cảm giác lạnh lẽo gì, ngược lại giống như miếng dán nhiệt, khiến người ta lâm vào trạng thái lười biếng.
Sau đó Lâm Kính Dã bỗng nhận ra có gì đó không đúng…
“Nguyên soái?”
Thấy anh giãy dụa muốn ngồi dậy, Rennes: “Ê ê đi đâu đó? Mấy tuổi rồi mà bôi thuốc cũng không cho là sao hả? Có phải chích đâu, em sợ cái gì?”
Anh trả lời với vầng trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng: “Thuộc hạ thấy người cần tiêm là ngài mới đúng.”
“Ò… cái này ấy hả.”
Thừa dịp hắn mất tập trung, Lâm Kính Dã cuối cùng cũng có thể ngồi dậy từ biển chăn nệm mềm mại. Nhưng những ngón tay của Rennes vẫn lượn lờ quanh vết sẹo bên eo anh, đợi đến khi thuốc tan ra ngấm vào rồi, chỉ còn cảm giác ma sát nhẹ nhàng, có phần thô ráp.
“Kỳ sinh lý thỉnh thoảng có thể bị rối loạn…” Lâm Kính Dã chậm rãi lên tiếng: “Nhưng trong một kỳ sinh lý hẳn chỉ có một lần sốt cao
thôi, đúng không?”
Rennes đáp ngay tắp lự: “Ờ, tại lần này rối loạn hơi căng thôi em.”
Tay hắn vẫn tiếp tục đảo quanh, chỉ là vị trí đã bắt đầu trở nên… không đúng lắm.
Lâm Kính Dã đỡ trán: “Quả nhiên là ngài cố ý.”
Pheromone Omega là một thứ ngang ngược đến cực điểm. Tuy Lâm Kính Dã không phân biệt được pheromone tỏa ra trong những trạng thái khác nhau thì có gì khác biệt, nhưng đã từng nhìn thấy những Alpha đáng thương bị thứ này dày vò đến mất lý trí là thế nào.
Học viện Úy Lam có một khóa đào tạo kháng pheromone dành cho những Alpha chuẩn bị trở thành quân nhân chuyên nghiệp. Bởi vì cơ thể người không phải một hệ thống đáng tin cậy, không thể tự ngăn ngừa bệnh tật, cũng không thể khống chế khi gặp những tai nạn thường ngày, ví dụ như đồng nghiệp Omega bị rối loạn sinh lý bất ngờ.
… Dĩ nhiên, Lâm Kính Dã có thể nói là buộc phải “gian lận” trong khóa học này.
Lần đầu tiên lên lớp, trong khi các bạn học Alpha xung quanh đã đỏ mặt tía tai, có người còn phải tự tát mình để giữ lại một tia lý trí, chỉ có Lâm Kính Dã lẳng lặng ngồi thẳng, làm bộ há miệng thở dốc cho có. Nào ngờ huấn luyện viên của khóa – một quân y Omega – không tin rằng anh có thể tiếp tục, bèn liên tục phóng thích pheromone về phía anh, khiến toàn bộ phòng học bị nhấn chìm trong những tiếng chát chát vang dội.
Trở lại hiện tại, Lâm Kính Dã không khỏi nghĩ, chẳng lẽ mình đây là đang bị nghiệp quật?
Dưới sự khống chế khéo léo của Rennes, pheromone không dồn dập lao đến như mãnh thú vồ mồi, mà lại liên miên bất tận như mưa phùn ngày xuân, từng chút từng chút thấm nhuần vào đất. Đến khi Lâm Kính Dã nhận ra, nhịp tim và thân nhiệt của anh đã sớm vượt ngoài tầm kiểm soát.
Rennes còn làm bộ “lo lắng” hỏi thăm: “Em sao vậy? Vết thương lại tái phát hở? Để tôi kiểm tra cho!”
Nói xong còn hết sức tự nhiên cởi thắt lưng người ta.
Tiếng lòng của Lâm Kính Dã: Một Beta xúi quẩy như mình sao lại phải nếm thử trải nghiệm quý báu của Omega như này chứ!
Môi anh mấp máy, đôi tay run rẩy căn bản không thể ngăn bước tiến người kia, tiếng hít thở ngày càng thô ráp nặng nề, hệt như các bạn học năm đó.
Không, có lẽ còn trầm trọng hơn.
Bởi vì không có huấn luyện viên Omega nào có thể dùng pheromone ảnh hưởng đến anh, người có thể làm việc ấy trên đời chỉ có một người họ Sở tên Rennes mà thôi.
Tay chân như nhũn đi, dưới người là chăn nệm mềm mại, không có chỗ để mượn lực, vì vậy anh chọn nơi gần nhất.
Vầng trán chậm rãi tựa vào vai người kia, đôi mắt hai màu khép lại.
Rennes thuận thế ôm người vào lòng, hơi cúi đầu, cuối cùng cũng được thưởng thức vành tai đỏ rực hắn thèm thuồng đã lâu.
……
Phi thuyền cứ thế nán lại tại một vị trí, cho đến khi ánh nắng nhảy múa bên cửa sổ rút đi và thành phố phía dưới sáng rực ánh đèn.
Với những người đã quen ở trong lòng vũ trụ như họ, mặt đất chưa bao giờ là một nơi thú vị; ngược lại, phi thuyền lơ lửng giữa màn sao mới càng có hương vị của một tổ ấm.
Mà tổ ấm này thật sự có “hương vị”…
Lâm Kính Dã ngửa mặt nằm trên tầng tầng chăn nệm mềm mại, đắm mình trong bầu không khí tràn ngập mùi chocolate thơm nồng, không muốn cử động dù chỉ một ngón tay. Đôi mắt hai màu ngước lên, ráng hồng chưa tan nơi đuôi mắt, hàng mi run rẩy đọng hơi sương, nhìn sang người còn lại đang tiêm thuốc ức chế vào bắp tay.
Thấy Rennes đang thỏa mãn gấp lại chiếc khăn bị anh làm bẩn ban nãy, chàng Beta xui xẻo vùi trong ổ chăn mềm chỉ cảm thấy vật dính đầy những thứ kỳ quái ấy cần được ném vào máy giặt gấp. Nhưng xem ra đối phương đã rắp tâm từ trước, bởi đó vốn là một chiếc khăn sạch sẽ, nào ngờ bị hắn cố tình dùng để lau tay.
Lâm Kính Dã chậm chạp ngồi dậy, vơ lấy một cái chăn, che đi khuôn ngực ửng đỏ dưới cổ áo mở rộng, khàn giọng hỏi: “Nguyên soái, trả quần lại cho em được không?”
Rennes chẳng buồn chớp mắt, đáp đến là đứng đắn: “Cái đó để tôi đem đi giặt, lát về lấy cho em cái mới.”
Lâm Kính Dã: “…”
Thôi vậy, ai bảo sắc đẹp có thể làm nghiêng thành đổ nước, mà Nguyên soái lại đẹp làm gì.
“Chúng ta cũng trở về thôi chứ? Ngày mai còn có việc quan trọng.”
Rennes bình thản đưa một ly nước đầy qua: “Ừ, bằng không thì em cho rằng…”
Lâm Kính Dã nhìn hắn với gương mặt vô cảm.
Sau đó gương mặt vô cảm đỏ lên, xoay người úp xuống gối, không thèm để ý đến hắn nữa.
Lê Giang phán không sai tẹo nào. Omega độc thân lâu năm thật sự là một thế lực đáng sợ, đặc biệt là người chơi hệ điên cuồng, không những đánh cho quân địch tan tác mà còn đuổi theo đến tận nhà như Nguyên soái.
Thanh Kiếm Bầu Trời từ ngày xuất chinh đến giờ chưa một lần bại trận, luôn đi theo phong cách mãnh liệt phô trương, đã đánh là phải nhằm vào chỗ hiểm, chưa xé xác kẻ thù đến xương cũng không còn thì tuyệt đối sẽ không dừng tay.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lâm Kính Dã với gương mặt nóng bừng chôn xuống gối nghĩ vậy.
Một tấm chăn mới được phủ lên lưng, bàn tay Rennes luồn vào xoa tóc anh, khẽ cười: “Ngủ đi, về đến nơi rồi tôi gọi em. Ngày mai còn phải đưa Nhiễm Tinh với Tĩnh Dã khởi hành nữa. Hây dà, hy vọng không có đứa nào chán sống nhảy ra giỡn mặt nữa, rối loạn sinh lý cũng khổ lắm chứ bộ.”
Vành tai Lâm Kính Dã lại đỏ rực lên như sắp nhỏ máu.
Vâng, ngài mà còn rối loạn nữa thì em sẽ cực khổ lắm.