Tín hiệu phát sóng trực tiếp vừa bị ngắt, bình luận viên và đạo diễn chương trình đã liên tục cúi đầu xin lỗi vì “lỗi kỹ thuật” bên mình. Tổng đạo diễn thì nhìn hàng loạt bình luận “hỏi thăm sức khỏe” của cư dân mạng mà cười khổ không thôi.
Ông ta có thể phụ trách trực tiếp lễ cất cánh lần này cũng là nhờ có quan hệ với Quân đội, vì vậy khi tín hiệu vừa bị ngắt, đạo diễn đã được báo rằng phải giữ bí mật tuyệt đối. Ông ta lập tức ý thức được đây là nhiệm vụ khẩn cấp lâm thời, thế là sống chết khẳng định đây là lỗi kỹ thuật với khán giả, đồng thời bày tỏ sẽ xử lý nghiêm nhân viên phụ trách mảng này.
“Xử hết! Năm bao nhiêu rồi mà còn bị đứt tín hiệu không sửa được hả!”
“Bỗng dưng tỉnh dậy tôi thấy mình xuyên về một nghìn năm trước.”
“Lỗi kỹ thuật không phải không thể xảy ra, nhưng cứ nhè đúng lúc này là thế qué nào?”
Uy tín quan trọng nhưng không đáng sợ bằng bị bắt vì tội tiết lộ quân tình. Trong tiếng chất vấn phẫn nộ của khán giả, đạo diễn đành cười trừ không thôi, tổ trưởng tổ kỹ thuật nhà đài nhanh tay lẹ mắt tặng cho bộ xử lý dữ liệu một mồi lửa.
“Xin quý vị khán giả đừng nóng vội. Theo kết quả điều tra của chúng tôi, nguyên nhân nằm ở thiết bị bị bốc cháy vì vấn đề chất lượng. Chúng tôi đã nộp đơn khiếu nại lên bộ phận giám định chất lượng sản phẩm có liên quan…”
Các quân nhân chuyên nghiệp đang theo dõi đương nhiên không tin vào lý do này, họ chỉ lấy làm ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã xảy ra mà phải khẩn cấp điều động đến cả Thanh Kiếm Bầu Trời như vậy. Chẳng lẽ phản quân định khai chiến toàn diện?
Phần lớn các tân sinh viên Úy Lam cũng không hiểu rõ ngọn ngành. Đáy lòng Lâm Tịnh Nhiên cũng thắt lại khi đường truyền bị ngắt, nhưng sau đó chậm rãi giãn ra.
Cậu biết anh hai sắp làm gì.
Bởi vì anh đã nỗ lực suốt mười một năm qua, chỉ vì ngày hôm nay có thể đường hoàng dùng thân phận thật của mình xuất hiện ở tiền tuyến.
Các bạn học khác không nhạy bén được như vậy, đang la ó mắng mỏ đài truyền hình, chỉ có Lâm Tịnh Nhiên lẳng lặng không lên tiếng.
Một chốc sau, có người ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Chắc là anh Kính Dã nhận được nhiệm vụ khẩn cấp nhỉ Nhiên Nhiên?”
Trên gương mặt cậu thiếu niên là vẻ lạnh lùng vô cảm như anh trai mình: “Anh ấy không phải anh cậu.”
Fritz ngây người, đoạn ấp a ấp úng: “Nhiên Nhiên… còn giận mình đúng không? Mình… Cậu cũng biết mình thích anh Kính Dã thế nào mà, rõ ràng ông nội đã hứa sẽ cho mình đính hôn cùng anh ấy, nhưng Elliot lại giành mất, lại còn không biết quý trọng anh ấy!”
Biểu cảm Lâm Tịnh Nhiên không mảy may thay đổi, thậm chí còn lười bố thí cho một ánh mắt khiến thiếu gia Omega kế bên bắt đầu thổn thức.
“Nhiên Nhiên, đừng làm ngơ mình như vậy mà… Bây giờ Elliot đã phải chịu trừng phạt rồi, mình… mình sẽ đi xin Nội. Hai nhà tụi mình vẫn còn có thể đính hôn mà, mình…”
Lâm Kính Dã có thể nhẫn nại mười một năm, nhưng Lâm Tịnh Nhiên biết cậu không có bản lĩnh đó, bèn bật ra một tiếng cười khinh miệt: “Ở đây không có Alpha biết thương hoa tiếc ngọc nào hết, thiếu gia Wimmer khóc cho ai xem?”
“Cậu phải tin mình, mình thật sự rất thích anh Kính Dã mà. Mình chuyển sang ngành Y cùng cậu là để… để có cơ hội gặp anh ấy nhiều hơn!”
Lâm Tịnh Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn thiếu gia Omega kế bên. Fritz cũng sở hữu mái tóc vàng óng ả xinh đẹp như Elliot, đuôi tóc hơi xoăn rũ xuống bên má, phía sau được tết lại bằng ruy băng lụa tinh xảo. Bất kỳ ai, cho dù không phải Alpha, nhìn thấy chóp mũi đỏ ửng nghẹn ngào của nó cũng sẽ cảm thấy mềm lòng.
Nhưng Lâm Tịnh Nhiên thì không.
“Cậu xứng ư?”
Thiếu niên đứng dậy, nhìn xuống bằng đôi mắt đen mang theo cái lạnh rét buốt găm vào tận xương tủy: “Cậu chỉ cho rằng Elliot đã giành mất ‘đồ’ của cậu mà thôi. Không phải ư? Nếu cậu thật sự thích anh ấy đến vậy thì suốt mười một năm qua, cậu đã từng một lần tố cáo – hoặc ít nhất là ám chỉ – những tội ác của anh cậu với Thượng tướng Wimmer chưa?”
Fritz lã chã chực khóc: “Cậu cũng biết Hai dữ thế nào mà… Mình… mình không dám…”
“Cậu có thể, nhưng cậu không làm. Nếu người đi tìm Thượng tướng là tôi, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ thấy mặt ông ấy; còn cậu là tiểu thiếu gia nhà Wimmer, có vô vàn cơ hội được gặp ông mình. Nhưng cậu chẳng bao giờ tố cáo, bởi vì cậu chưa từng thật lòng quan tâm đến tương lai của anh tôi.”
Cậu dứt mắt khỏi gương mặt giàn giụa của Omega đối diện, buột miệng chêm vào: “Alpha nhà cậu không chết thì cũng đã tàn, nếu ông cậu còn muốn kéo dài vinh quang nhà tướng thì hoặc là liều mạng già sinh thêm một đứa, hoặc dốc lòng bồi dưỡng cậu. Tôi đề nghị cậu nên chuyển sang ngành Chỉ huy, biết đâu sau này lại có Quân đoàn trưởng Omega đầu tiên thì sao.”
Thấy Fritz không hé răng, ác ý trong giọng Lâm Tịnh Nhiên càng lan tràn như sóng thần: “Nhưng cậu hẳn chỉ có thể chỉ huy đội khóc thuê mà thôi, vẫn nên để lão Thượng tướng vất vả một phen thì hơn.”
Các bạn học xung quanh tuy vẫn đang đùa giỡn nhưng cũng đã có không ít người chú ý về bên này. Biết được thân phận hai bên là em trai Lâm Kính Dã và tiểu thiếu gia nhà Wimmer, bọn họ không chút ngạc nhiên trước thái độ của Lâm Tịnh Nhiên, chỉ tò mò về nội dung cuộc đối thoại, cho đến khi những tiếng bước chân giòn giã vang lên.
Giáo sư danh dự khoa Y, Lê Giang, bỗng xuất hiện ở cửa, nóng nảy vỗ bàn cái rầm: “Màn hình đen thui rồi còn ở đây làm cái gì? Cút về đi học ngay cho tôi! Tân sinh viên khoa Y đâu? Hôm qua bảo học thuộc giáo trình đã học chưa? Ra đây xếp hàng kiểm tra, đứa nào không thuộc về chép phạt ba mươi lần!”
Trong dàn hợp xướng ai oán đang dâng lên bốn phía, chỉ có Lâm Tịnh Nhiên vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, không chút nao núng như thường ngày.
Thính lực của Lê Giang nhạy bén vô cùng, làm sao có thể không nghe thấy những lời ban nãy của cậu. Đôi mày vị Viện trưởng khẽ nhíu lại, tầm mắt quanh quẩn trên người đối phương một hồi, lặng lẽ nhớ kỹ gương mặt cậu thiếu niên.
…
Một yêu cầu trò chuyện khẩn cấp đồng thời xuất hiện trong kênh thông tin mã hóa của Nhiễm Tinh và Tĩnh Dã. Sau ba tiếng chuông báo, tín hiệu liên lạc được tự động kết nối.
Mà người có quyền trực tiếp tiến vào kênh mã hóa của Thanh Kiếm Bầu Trời, trên đời này chỉ có một.
Trong video là một phòng làm việc được bài trí vô cùng tao nhã, cửa sổ kéo dài đến sát đất để những tia sáng ùa vào, phác họa nên cảnh tượng không khác gì những bức tranh sơn dầu cổ điển. An vị sau chiếc bàn gỗ là Nữ vương Liên Bang cùng Tổng thư ký bộ Nội vụ Ansel.
Vị Quốc chủ vừa nhậm chức không lâu này là một nữ Omega trẻ tuổi. Cô không khoác lễ phục mà chọn một bộ váy công sở vừa người phối hợp với trang sức và kiểu tóc tinh xảo, toát ra vẻ đoan trang quý phái, lễ nghi cũng hoàn hảo đến mức có thể lên sóng truyền hình ngay lập tức.
Chỉ là khi vừa nhìn thấy Lâm Kính Dã, Nữ vương đã quay sang nháy mắt đầy tinh nghịch với Rennes trước khi trở lại vẻ nghiêm túc: “Đã có tình huống khẩn cấp phát sinh, Quân đội không thể can thiệp nên cần điều động anh lập tức xử lý.”
Rennes nhướng mày: “Quân đoàn hành tinh gặp chuyện à?”
Thật ra Nữ vương chỉ là người tượng trưng cho Liên Bang chứ không nắm thực quyền trong tay, vì vậy cô cũng không thể trực tiếp chỉ huy Thanh Kiếm Bầu Trời. Chỉ là lần này bộ Nội vụ và Quốc hội đã cùng nhau đệ trình báo cáo, nhờ cô thay mặt Liên Bang, đứng ra điều động Quân đoàn đặc biệt này. Chuyện như vậy đồng nghĩa với việc quân tình có liên quan đến tám Quân đoàn hành tinh một cách nghiêm trọng, thậm chí có thể dính dáng đến Quân đoàn trưởng, vì vậy Quân đội mới không thể nhúng tay vào.
Rennes cũng khó được một lần nghiêm túc: “Chuyện thế nào?”
Ansel lấy ra bản báo cáo có chữ ký của bộ Nội vụ và Quốc hội: “Có hai việc, nhưng chắc chắn có liên quan đến nhau. Thứ nhất, sau khi hai người rời khỏi tòa án hôm qua, Elliot Wimmer đã bị phán tù chung thân ở nhà giam hành tinh, đồng thời phải phối hợp điều tra với viện Khoa học Sinh học Liên Bang. Nhưng hôm nay, hắn ta đã bị người cướp đi trên đường áp giải.”
“Ý ngài là cướp tù?” Lâm Kính Dã không khỏi nhíu mày.
Ansel: “Ừ, chính là cái màn anh hùng hảo hán chém xe tù cướp phạm nhân đi ấy, thế mà tôi cứ tưởng mấy cảnh này chỉ có trong phim cổ trang Hoa Hạ chứ.”
“Ai làm? Mục đích?”
Câu hỏi này của Rennes không nhằm vào ông bạn cũ mà dành cho Lâm Kính Dã.
Anh quả quyết đáp: “Dưới tình huống bình thường thì hiềm nghi lớn nhất thuộc về phản quân. Elliot nắm trong tay rất nhiều tình báo về Liên Bang, hơn nữa vì dùng thuốc mà đã lui tới với chúng từ lâu. Hắn lại còn Alpha cấp S, cho dù không có đầu óc làm chỉ huy thì cũng có thể làm lính tiên phong.”
Ansel đồng tình: “Hạm đội cướp tù
đúng là của phản quân. Chuyện thứ hai cũng tương tự như vậy: Tiến sĩ chế thuốc cấm Tần Mạc cũng đã bị cướp đi trên đường áp giải sang viện Khoa học Sinh học.”
Sắc mặt Rennes cuối cùng cũng thay đổi: “Tần Mạc bị giam ở tinh khu trung ương, viện Khoa học lại nằm ngay Saltian, ý ông là phản quân đã thâm nhập vào Liên Bang sâu đến vậy? Ai cho chúng nó vào?”
Tổng thư ký đưa tay đẩy kính: “Không hổ là Nguyên soái. Người cho chúng vào là một trung đội thuộc Quân đoàn hành tinh thứ ba, đây chính là nguyên nhân chúng tôi đến tìm anh.”
Lâm Kính Dã: “Lại là cấp dưới của Thượng tướng Fiditz?”
Ansel: “Gần đây bà ấy và Quân đoàn thứ ba đang đến tinh khu trung ương để trao đổi khu vực. Một trung đội tuần tra gồm mấy chục chiếc tinh hạm đã làm phản, đưa phản quân tiến vào. Số lượng này vượt quá mức bình thường, vì vậy Thượng tướng Fiditz phụ trách Quân đoàn cũng đã đến Quân đội để tiếp nhận điều tra.”
Lâm Kính Dã: “Những kẻ cướp tù bên Elliot cũng do Quân đoàn thứ ba đưa vào?”
Ansel mất ba giây mới nói: “Là Quân đoàn thứ nhất của Thượng tướng Wimmer.”
“Ông cứu cháu cũng không phải không có lý.” Rennes chậm rãi thốt ra những lời mỉa mai, tay gõ nhịp lên bàn: “Nhưng trên thực tế thì không thể nào. Lão già đó không ngu đến nỗi dùng tinh hạm có ký hiệu của Quân đoàn đi cướp tù, chẳng lẽ sợ người ta không nhận ra hay gì?”
Lâm Kính Dã cũng tự nhiên tiếp lời: “Hơn nữa, tuy Thượng tướng Wimmer dạy cháu thất bại nhưng vẫn là một vị tướng đầy đủ tiêu chuẩn. Ông ấy có khả năng làm điều đó mà không ai hay biết, nhưng sẽ không làm vậy. Một người cực kỳ để tâm đến vinh quang của gia tộc, các con cũng tử trận trên tiền tuyến chống lại phản quân như ông ấy, cho dù có hơi hướm theo chủ nghĩa Alpha tối thượng cũng tuyệt đối sẽ không nghiêng về phe chúng.”
“Em đánh giá lão cao quá nhỉ?” Ngữ điệu quai quái của Rennes nhận được một cái liếc xéo bất đắc dĩ từ Lâm Kính Dã.
Tiếng tằng hắng của Ansel dập tắt bầu không khí mờ ám giữa họ: “Thượng tướng Wimmer cũng đã tiếp nhận điều tra nội bộ. Nhưng hai trong tám Quân đoàn trưởng bỗng gặp vấn đề thế này, nếu không làm rõ thì tình hình sẽ rất khó xem.”
Rennes trực tiếp nhảy vào vấn đề: “Nhiệm vụ?”
“Nhà tù hành tinh ở phía Nam tinh khu, nhưng nhóm phản quân cướp Tần Mạc đi lại bất ngờ chuyển sang phía Bắc. Hai người phải lập tức chia nhau ra truy kích, không được để mục tiêu rời khỏi không vực Liên Bang.”
Thanh Kiếm Bầu Trời đang bận bịu đổi khu vực với Quân đoàn thứ ba nên đa số hạm đội đều tập trung tại tinh khu Bắc Thập Tự. Đây là hành động bí mật, chỉ được công bố khi tất cả đã đâu vào đấy, vậy mà phản quân còn đâm đầu về phía này chứng tỏ gián điệp của chúng cũng không phải nhân vật cấp cao nào.
Rennes chỉ mất nửa giây suy tư: “Lâm Kính Dã hội quân với hạm đội ở Bắc Thập Tự, phối hợp truy kích và bắt giữ mục tiêu. Tần Mạc là tù binh quan trọng, tuyệt đối không thể để phản quân cướp đi.”
Nhưng người được hắn gọi tên lại không đồng ý.
Anh nhìn gương mặt nghiêm túc của Rennes một giây, khe khẽ lắc đầu.
“Tôi xin được truy kích Elliot Wimmer.”
Hai hàng chân mày bạc nhướng lên cao vút. Trước khi hắn kịp mở miệng, người thanh niên tóc đen đã quay sang video: “Tầm quan trọng của Tần Mạc cao hơn Elliot, nên do Thanh Kiếm Bầu Trời đích thân bắt giữ. Ngược lại, Elliot không có bao nhiêu giá trị, có thể trực tiếp tiêu diệt nếu cần thiết, không cần phiền đến chiến lực như của Nguyên soái.”
Đôi mắt xanh lam híp lại, gương mặt bắt đầu sưng xỉa, nhưng Ansel đã gật đầu ngay tắp lự: “Bộ Nội vụ và Quân đội cũng hy vọng Nguyên soái sẽ ra tay bắt giữ Tần Mạc, áp giải về trong trạng thái còn sống và tỉnh táo.”
Nữ vương nhoẻn cười: “Vậy thì xin chúc hai vị lên đường may mắn. Hạm trưởng Lâm à, không phải lễ cất cánh nào cũng nhận được nhiệm vụ khẩn cấp như thế này đâu, anh nói xem đây có giống như quân công hạng Ưu miễn phí ship về tận nơi không?”
Xem ra vì đang trò chuyện ở kênh mã hóa nên vị Quốc chủ này không phải quá cứng nhắc, ngược lại còn thích đùa giỡn.
Ansel: “Hạm trưởng Lâm, sau khi anh xuất phát, bộ Nội vụ sẽ thông báo cho khu vực phòng thủ phía Nam của Bức tường Vành đai để tiến hành hỗ trợ. Để đề phòng có gián điệp trong hàng ngũ quân thủ vệ Rạng Đông, chúng tôi sẽ chỉ truyền tin ngay trước khi anh đến, anh phải cho chúng tôi một mốc thời gian đại khái.”
Lâm Kính Dã lưu loát đưa ra một con số, đầu dây bên kia cũng không nấn ná nữa, sau khi xác nhận thêm vài câu thì kết thúc cuộc gọi.
Nhưng Rennes không lui ra, giọng nói pha chút gay gắt cất lên: “Lâm Kính Dã, ngày đầu tiên gia nhập hạm đội đã biết cãi lệnh trên chiến trường rồi phỏng?”
Đôi mắt hai màu rũ xuống trông ngoan ngoãn vô cùng, nhưng hành động vừa rồi của anh chứng minh đó chỉ là ảo giác.
Anh nhẹ nhàng cong môi: “Nguyên soái, hai bên cướp tù, một Nam một Bắc, hiển nhiên là cố ý.”
Rennes: “Sao? Em cho rằng tôi không bằng em?”
Lâm Kính Dã: “Xét về kinh nghiệm thực chiến, em đã quen với tác chiến độc lập, ngài lại thích hợp thống lĩnh toàn quân. Hơn nữa…”
Anh bật cười: “Em không quân tử như ngài nghĩ. Em thừa nhận, em không muốn buông tha cho Elliot.”
Rennes nhắm mắt lại.
Trên gương mặt vốn chẳng có mấy cảm xúc của Lâm Kính Dã giờ đây đang là một nụ cười.
Là biểu cảm chỉ xuất hiện trước khi anh nổi cơn lôi đình.
Tựa như cái lần tay không tấc sắt mà vẫn hiên ngang thọc vào ngực Langdon ấy.
Quân lệnh có chữ ký của Nữ vương đã ghi vào hệ thống. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, hắn cáu tiết khẽ quát: “Cút đi!”
Lâm Kính Dã cười đáp: “Vâng.”
Màn hình tối đi, mà tối hơn nữa là sắc mặt Rennes. Hắn trở về ghế hạm trưởng, hầm hầm ra lệnh cho tinh hạm khởi hành. Áp suất thấp tỏa ra trên người hắn khiến Esuna cũng không dám đến gần, Lưu Tuấn lại càng trốn tịt sau lưng đồng nghiệp.
Anh chàng lí nhí: “Sao tự dưng Nguyên soái nổi cáu vậy chị? Chẳng lẽ ngài ấy chướng mắt Elliot đến thế à?”
Esuna là thuộc hạ đi theo Rennes lâu nhất, rất nhiều tư duy chiến thuật của bà đều bị hắn ảnh hưởng, vì vậy đã hiểu ra cùng lúc với hắn. Thế là một ánh mắt hận cục sắt này không thể mài thành kim được bắn sang Lưu Tuấn: “Chú bị nghễnh ngãng hay bị ngáo ngơ hả? Không nghe Hạm trưởng Lâm nói một Nam một Bắc là cố ý à?”
Lưu Tuấn tốt xấu gì cũng là phó quan được Rennes công nhận, sau khi được nhắc nhở thì nhanh chóng ngộ ra: “Á trời đựu! Thì ra Hạm trưởng Lâm lo rằng âm mưu này thực chất là nhằm vào Nguyên soái nên mới tự đề nghị được đuổi theo Elliot, để Nguyên soái hội quân cùng hạm đội?”
Nào ngờ mấy lời thì thầm của họ đều lọt hết vào tai Rennes, thế là vị Nguyên soái hỉ nộ vô thường này quay phắt lại gầm lên: “Lưu Tuấn! Esuna! Sáu giờ sáng mai huấn luyện dã ngoại mang vác nặng!”
Hai phó quan: QAQ
Trước khi tinh hạm bật warp drive, Nguyên soái tóc bạc bỗng nhận được một tin nhắn giản lược từ Nhiễm Tinh.
[Em biết lỗi rồi, khi nào trở về tùy ngài xử trí theo quân pháp.]
Nhưng lửa giận của Rennes làm gì dễ dập như vậy, ngược lại càng có xu hướng bùng cháy. Đuôi mắt hắn ửng đỏ, tức tối nện một quyền lên bàn.
… Mẹ nó, sớm muộn gì cũng bị tên điên xinh đẹp kia ép cho rối loạn sinh lý thật!