Những họng súng kia sáng lên màu xanh biếc thay cho màu kim loại đen ngòm, càng đáng sợ hơn nữa là chúng đã hoàn tất giai đoạn nạp năng lượng, có thể khai hỏa bất kỳ lúc nào.
Nhưng Oscar vẫn sừng sững đứng đó như một ngọn núi, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào những tử thần áo xanh với vẻ bình thản như đang xem những vật vô hình, hoặc căn bản xem chính mình là người vô hình.
Dáng vẻ này của hắn khiến những chiến sĩ bên kia vã mồ hôi như tắm, bởi dưới điều kiện không được tổn thương đến tính mạng, đối thủ không sợ chết chính là đối thủ khó giải quyết nhất.
Một tia khen ngợi thoáng qua đáy mắt Lâm Kính Dã trước khi độ ấm trong chúng hạ xuống, trở thành hai hồ băng vĩnh cữu vạn dặm.
Anh rời khỏi ghế ngồi, mở cửa phi thuyền. Lập tức có chiến sĩ đặc nhiệm Hắc Phong Điểu rầm rập bước xuống từ máy bay, vây anh vào giữa.
Người thanh niên ở trung tâm vòng vây không mang trên mình món vũ khí nào, chỉ khoác bộ lễ phục trắng do vị Thủ lĩnh quá cố trao tặng. Anh nhảy khỏi khoang thuyền, nhẹ nhàng khoan khoái như đang bước đi trên thảm đỏ chứ không phải giữa tầng tầng lớp lớp chiến sĩ, cất những bước đi chậm rãi, toát ra vẻ vô hại. Vóc người thon gọn thẳng tắp được tôn lên trong bộ lễ phục, vòng eo trông có phần mảnh khảnh nằm gọn dưới thắt lưng thêu họa tiết cánh chim, trông có mấy phần yếu ớt khi so sánh với những mảng đen dày đặc xung quanh. Vậy mà những chiến sĩ mặc giáp ấy lại vô thức lùi về sau.
Bởi vì cho dù vị Hạm trưởng Liên Bang này có tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn đến thế nào đi nữa thì một khi bị đôi mắt hai màu của anh liếc tới, đối phương đều cảm nhận được một cơn lạnh lẽo leo dọc sống lưng, tựa như đã bị đưa vào tầm ngắm của một khẩu súng bắn tỉa. Người trực tiếp đón lấy tầm mắt anh lại càng ngã về sau, phải nhờ đồng đội bên cạnh đỡ lưng mới đứng vững được.
Thứ hắn nhìn thấy trong đôi mắt ấy là dòng sông máu chảy xuôi, thấy sự lạnh lẽo khi nhìn một xác chết.
Không thể nào. Đây là tiếng lòng của rất nhiều người.
Beta rất khó huấn luyện tinh thần lực cơ mà, làm thế nào mà tên Hạm trưởng này lại như mang theo một trường trọng lực vô hình bên người, khiến người khác vô thức run như cầy sấy, sinh lòng sợ hãi như vậy?
Lúc này, Lâm Kính Dã mới thong thả lên tiếng: “Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh ở đây, có chuyện quan trọng có thể đến gặp tôi. Làm phiền tránh xa phó quan của tôi ra: “
Hàng loạt cái đầu đồng thời quay lại, có cả cái đầu hung đỏ nào đó. Hai mắt Oscar sáng rực lên như đèn pha khi nhác thấy Hạm trưởng nhà mình, vô số cảm xúc dâng lên trên mặt, nhưng sau khi nhận được một cái liếc bình thản của anh, hắn ta lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm cẩn ban nãy.
“Hạm trưởng Lâm cuối cùng cũng trở lại rồi.” Một giọng nữ vang lên.
Các chiến sĩ Dạ Vũ trật tự tách ra, nhường đường cho một nhóm người đang chậm rãi đi đến.
Dẫn đầu chính là Tướng quân Sydia trong trang phục chiến đấu màu đen của trưởng quan hắc Phong Điểu. Cô ta hầu như không có gì thay đổi so với chuyến viếng thăm ban sáng, chỉ có sắc mặt còn hơi ngả xanh từ di chứng chưa tan hết của quả Kos.
Vô số trưởng lão – đồng cấp với nghị sĩ – Dạ Vũ sôi nổi theo sau cô ta, ai nấy đều trông lạ lẫm vô cùng, không phải những gương mặt trong đoàn tiếp đón tàu Nhiễm Tinh.
Lâm Kính Dã từ tốn đáp lời: “Chúc Tướng quân ngày lành. Hôm nay tôi và chuyên viên ngoại giao Jocelyn cùng nhau thăm thú nội thành Dạ Vũ một chuyến nên mới vắng mặt khỏi tinh hạm. Tôi có một người… bạn từng sống ở đây khi còn rất nhỏ, lần này chẳng qua chỉ muốn tìm lại chút dấu vết trước kia của người ấy mà thôi.”
Sydia khoát tay với vẻ nhiệt tình như cũ: “Đội trưởng Phi Vũ có báo cáo với tôi, kỹ thuật điều khiểu của Hạm trưởng Lâm quả nhiên xuất quỷ nhập thần, khiến người bội phục.”
Toàn bộ nhân viên vũ trang dưới quyền Cú Đêm nhớ lại kết cuộc của mấy tên bắt cóc hôm trước, thế là không ai dám khinh thường người thanh niên trông mình hạc xương mai này, không hẹn mà cùng nâng súng lên chỉ vào Lâm Kính Dã.
Bởi vì đây là Hạm trưởng trực thuộc Thanh Kiếm Bầu Trời, là người được tên điên khét tiếng toàn Liên Bang tự tay lựa chọn.
Sydia làm ra vẻ khó xử: “Vào sáng hôm nay, sau khi Hạm trưởng Lâm rời chiến hạm, chúng tôi phát hiện ngài Horry, Thủ lĩnh tối cao của bộ lạc Dạ Vũ, đã trúng độc từ một ly rượu trái cây trong phòng làm việc. Tuy đã được các y bác sĩ đã tận tình cứu chữa nhưng ngài ấy vẫn không thể qua khỏi.”
Lâm Kính Dã nhè nhẹ gật đầu: “Thật là trùng hợp.”
“Đúng vậy.” Sydia mỉm cười, nhưng một lão nghị sĩ cả người trắng toát – từ áo chùng, áo choàng đến râu, chỉ trừ chóp mũi đỏ ké như say rượu – cao giọng quát lên: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Các người tưởng đây là phim ba xu à?”
Oscar lạnh nhạt đốp lại: “Hà, thứ phim mà đứa em họ Omega 12 tuổi của tôi nghe tên thôi cũng gai cả người, không ngờ ngài đây lại thích xem đấy.”
“Mi… mi mới là Omega!”
Hắn ta nhún vai: “Tiếc quá, nhưng ngài chưa xem tư liệu của tôi sao? Trong đó có ghi rõ giới tính không phải Omega rồi. Phim truyền hình thường chiếu giờ vàng buổi tối, còn buổi sáng phải tập trung làm việc đi chứ.”
Cái mồm cà khịa của hắn ta khiến chóp mũi đối phương càng đỏ lựng lên.
Sydia đợi cuộc cãi vã lắng xuống rồi mới lên tiếng: “Chúng tôi vô cùng xin lỗi, nhưng vì tính chất nghiêm trọng của sự việc, bất kỳ cá nhân có hiềm nghi nào đều phải tiếp nhận điều tra, trừ khi Hạm trưởng Lâm có bằng chứng ngoại phạm?”
“Có. Chúng tôi có gặp một bà cụ.”
Chân mày khẽ nhích lên, Lâm Kính Dã bình thản đáp, ung dung chờ đợi nước đi kế tiếp của Dạ Vũ. Sự thật cho thấy kế hoạch của họ cũng không sáng tạo gì cho lắm, khi đội Phi Vũ trở lại với tin tức: “Trưởng quan, khu vực kia sắp được giải tỏa vào cuối năm nay nên tất cả các hộ gia đình đều đã di dời rồi, không có bà cụ nào ở đó cả.”
Điều này đã nằm trong dự liệu của Lâm Kính Dã, vì vậy anh vẫn không tỏ vẻ gì khi Sydia nhìn qua với vẻ tiếc nuối, chỉ nhàn nhạt chêm vào: “Dù sao cũng là công dân của Dạ Vũ các vị, hy vọng bà ấy sẽ không có mệnh hệ gì.”
Đồng thời, một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng anh. Nếu chỉ là bên Phi Vũ báo tin giả thì còn tốt, hy vọng kẻ sau màn chưa phát rồ đến mức sát hại công dân của mình chỉ để đẩy anh vào tròng.
Sydia: “Xin hỏi Hạm trưởng, ngài Jocelyn ở đâu?”
Lâm Kính Dã không đáp, chỉ xoay gười, đưa tay ra hiệu với chiếc phi thuyền vẫn đang im lìm đóng cửa. Rất nhanh sau đó, một người thanh niên trong trang phục Dạ Vũ, thoang thoảng mùi chocolate thơm ngọt xuất hiện.
“K- Kính Dã!”
Jocelyn vừa đặt chân xuống đất đã bị cảnh tượng hàng tá họng súng làm cho hoảng sợ, lập tức nhào vào vòng tay Lâm Kính Dã.
Lâm Kính Dã: “…”
Nguyên soái, ngài quá quắt lắm.
Vẻ kinh hãi tột độ xâm chiếm gương mặt thanh tú của người thanh niên xinh đẹp, đôi mắt xanh trong trẻo mở to, dần dần bị một tầng sương phủ lấp.
Omega cấp S thật là đẹp quá. Không ít người đồng loạt nảy ra suy nghĩ như vậy, chỉ có Sydia khẽ nhíu mày.
Cô ta cảm giác như vừa có một luồng tinh thần lực không rõ lai lịch quét qua đây, sau đó thái độ của những chiến sĩ Dạ Vũ bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn hẳn.
Là ảo giác, hay là… Omega này lại có thể tấn công bằng tinh thần lực?
Đôi mắt nữ Tướng quân nheo lại, chăm chú nhìn vào người thanh niên đang run rẩy nép mình vào lòng Lâm Kính Dã. Nếu thật sự là vế sau thì có thể hiểu vì sao lính của cô ta lại bị ảnh hưởng – hoặc điều khiển – nên cho rằng Chiến thần Liên Bang đích thân tìm tới cửa, cũng giải thích vì sao một Beta như Lâm Kính Dã lại có thể hạ gục nhiều người như vậy trong tình huống tay không tấc sắt.
Cô ta khoan thai bước tới hai bước, ngưng tụ uy áp tinh thần Alpha lại trước khi bất thình lình tung về phía thanh niên Omega kia.
Sydia biết chắc Lâm Kính Dã có thể kháng cự lại, hơn nữa hai bên hiện giờ đã gần như trở mặt với nhau, có tiếp cận uy hiếp cũng là lẽ thường, vì vậy không lo lắng liệu mình có bị truy cứu hay không. Hơn nữa Lâm Kính Dã là Beta, sẽ không nhận ra mục tiêu thật sự mà cô ta nhằm vào là Jocelyn.
Quả nhiên, Hạm trưởng tóc đen chỉ nhướng mày, bắn ánh mắt lạnh thấu xương sang cô ta. Sydia thản nhiên đón lấy, khóe môi vẫn duy trì độ cong nho nhỏ, nhưng sau đó lập tức cứng đờ.
Omega tóc nâu kia tròn mắt nhìn cô ta, đôi môi đỏ thắm hấp háy, để lọt hai tiếng nức nở khe khẽ từ sâu trong cổ họng, như lời trăng trối nghẹn ngào của một con thú nhỏ bất lực trước móng vuốt của loài săn mồi.
Đây đúng là phản ứng của Omega khi bị tinh thần lực của Alpha cấp cao uy hiếp, nhưng…
Sau đó, hai mắt đối phương nhắm nghiền lại, thân hình lả đi như nhành cỏ lau trước gió.
Sydia: “Tôi—”
Có phải lâu quá mình không gặp Omega nên đánh giá thấp độ mong manh dễ vỡ của bọn họ
rồi không???
Cũng… cũng may có Beta cứng cáp hơn.
Lâm Kính Dã lập tức đưa tay đỡ lấy eo Jocelyn, cho hắn tựa vào đầu vai mình, sắc mặt hiếm khi trở nên khó coi vô cùng. Bước ngoặt nằm ngoài dự đoán này của Sydia khiến bầu không khí bất chợt trở nên xấu hổ.
Sắc mặt Lâm Kính Dã rất kém là sự thật, nhưng nguyên nhân chân chính là do… Omega “mỏng manh dễ vỡ” nào đó sau khi nhào vào lòng anh đã vùi mặt vào bên cổ anh, rồi…
Thè! Lưỡi! Ra!
“Đừng liếm…” Anh gian nan gằn ra mấy chữ từ kẽ răng nghiến chặt.
Đáp lại là một cái hôn chụt thần tốc vào hõm cổ.
Trong mắt những người còn lại, vị Hạm trưởng Liên Bang ban nãy còn chẳng mảy may dao động bỗng dưng đổi tính, vẻ mặt chất chứa thịnh nộ như sắp tiễn hết những người ở đây về chầu trời.
Chỉ có mỗi Oscar còn có thể phân tâm để mà kinh ngạc.
Chẳng lẽ Hạm trưởng đã thật sự động lòng trước thế thân kia rồi? Vậy thì… vậy thì tại sao hắn ta lại không có cơ hội chứ?!
“Vô cùng xin lỗi.” Sydia thành khẩn nói: “Xin các vị hãy phối hợp, tạm thời tiếp nhận sự quản chế của Dạ Vũ.”
Lão nghị sĩ mặt đỏ ké lại xen vào: “Mau mở cửa tàu của bọn bây ra, để bọn ta lục soát xem có giấu rượu độc trong đó không! Số còn lại cũng phải kiểm tra!”
Vẫn là Oscar lạnh lùng ngắt lời lão: “Đội Kỹ thuật của chúng tôi còn bị quý vị bắt giam đây, nên để họ trở về trước chứ hả?”
Hai bên lần nữa rơi vào thế giằng co. Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm ấy, Lâm Kính Dã chỉ luồn tay xuống dưới gối thanh niên Omega, bế hắn lên trước khi chậm rãi nhìn quanh một vòng. Tình hình không vì thế mà trở nên hòa hoãn, ngược lại còn có xu hướng nghiêm trọng hơn.
Anh lên tiếng bằng chất giọng lãnh đạm nhưng tuyệt đối không cho phép có sự nghi ngờ: “Tinh hạm Nhiễm Tinh trực thuộc hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời của Liên Bang. Tôi là Hạm trưởng Thiếu tướng Lâm Kính Dã, sĩ quan trực thuộc dưới quyền Nguyên soái Rennes Sở. Ngoại trừ ngài ấy ra, không một ai có tư cách ra lệnh cho Nhiễm Tinh. Căn cứ Hiến pháp Liên Bang, không gian bên trong chiến hạm tức lãnh thổ của Liên Bang. Nếu chư vị Dạ Vũ nhất quyết muốn vào “kiểm tra”, tôi chỉ có thể cho rằng đây là hành vi xâm phạm lãnh thổ, tuyên chiến với Liên Bang. Trong tình huống đó, với tư cách là Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài hạ lệnh kíp nổ hạch động cơ tinh hạm, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ Liên Bang.”
Tay trưởng lão kia nghe mà giật thót. Một khi hạch động cơ của chiến hạm tầm cỡ Nhiễm Tinh bị kíp nổ, sức mạnh của nó dư sức thôn tính hết một phần ba khu Trung ương Dạ Vũ.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Kính Dã đảo qua, thu lại hết phản ứng của mọi người.
Sydia mỉm cười: “Dạ Vũ và Liên Bang đều là hai quốc gia theo đuổi hòa bình, tất nhiên sẽ không để việc ấy xảy ra. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không xâm lấn tinh hạm của anh.”
Nói xong, cô ta vươn tay làm động tác mời. Lâm Kính Dã cũng không chống cự vô ích, nháy mắt ra hiệu cho Oscar rồi đi theo.
Hai đội đặc nhiệm vũ trang đến tận răng áp giải họ đến phòng giam. Không gian bên trong tuy chật chội nhưng vô cùng sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi, chứng tỏ phía Dạ Vũ cũng không muốn trở mặt hoàn toàn bằng cách ném họ vào những nơi với điều kiện tồi tệ.
Trước khi vào, Oscar chỉ kịp thì thầm: “Hạm trưởng yên tâm, Teval đã cho chiến hạm vào trạng thái an toàn rồi, bên kia chỉ có nước cầm ra vũ khí hạng nặng mới vào được. Người bên mình cũng ổn cả, chỉ có tổ Kỹ thuật mất liên lạc.”
Lâm Kính Dã khẽ gật đầu với hắn ta.
Thấy anh đi đến một gian khác, tên lính gác toan mở miệng nói “mỗi người một phòng” thì bất chợt nghẹn lời khi nhác thấy Jocelyn trong tay anh. Người thanh niên nhu nhược lịm đi trên vai Hạm trưởng tóc đen, cánh tay mảnh khảnh buông thõng, cổ tay trắng nõn xinh đẹp vươn ra dưới ống tay áo, ngón tay thon dài thanh mảnh, khẽ lay động với vẻ bất lực giữa không trung.
Hắn ta chỉ đành lắc đầu, khoát tay, ra hiệu cứ để cho hai người họ ở chung một phòng đi.
……
Bức tường Vành đai Liên Bang, khu phía Nam.
Nhậm Minh hối hả chạy xuyên qua hành lang, trưởng quan nhà mình nằm gọn lỏn trong tay với một tấm chăn đắp lên chân. Nhiệt độ trong căn cứ được hạ xuống mức se lạnh, để các chiến sĩ không bị giáp xương ngoài ủ cho ngộp chết khi huấn luyện lẫn làm nhiệm vụ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để khiến ngón tay Z đông thành mười que kem. Xe lăn của y lại không có chức năng sưởi ấm, đành phải đắp chăn, rúc vào nguồn nhiệt tự nhiên kế bên.
Những quân nhân hai bên lối đi nhìn thấy cảnh tượng này đều không lấy làm lạ, bởi bao năm qua họ đã làm quen với nó rồi. Thấy họ nghiêm túc hành lễ, Nhậm Minh gật đầu hỏi thăm, Z thì không buồn nhấc mắt. Y nằm chèm bẹp trong lòng phó quan, nghiêm túc dõi theo màn hình trong tay, những đầu ngón tay xẹt qua như điện, không biết đang toan tính gì.
“Hạm đội của Sở điên khùng đã chuyển đến Bắc Thập Tự. Bà cô điệu Fiditz với khối u Ansel cũng phải có chút mặt mũi ở Thủ Đô. Dám động đến cả Quân đoàn hành tinh thứ nhất lẫn Úy Lam, lấy tính thằng đó mà không tra rõ ngọn ngành thì phí quá.”
Nhậm Minh gật đầu: “Vâng, thuộc hạ còn nghe nói Thượng tướng Wimmer giận tím mặt, hạ lệnh điều tra rõ tình trạng cấu kết vì lợi ích trong nội bộ Quân đoàn.”
“Ha, vậy tôi chống mắt lên xem ổng tra ra cái củ cải gì.”
Z nheo mắt, nhanh chóng lướt qua sơ đồ bố trí phòng thủ: “Màn chắn của khu Bắc sử dụng kỹ thuật cũ, tuy Dương Mạn đã khóa lại rồi nhưng nếu bị Tiếng Vọng phá được thì nguy to.”
Người đang ôm y cúi đầu, cười nói: “Anh sợ gì chứ? Trung tướng Dương cũng không có xe lăn để phải lo sẽ bị nó hất vào cái xó nào đó.”
Z nhướng mày: “Tôi mà lo? Dù sao người đập vỡ xe lăn cũng không phải tôi, với lại…” Đến đây, giọng y dài ra, một tia xấu xa len vào mắt: “Trông nó có vẻ đắt phết.”
Nhậm Minh nở nụ cười ôn hòa: “Em đã không còn tài sản gì để bồi thường trưởng quan nữa rồi.”
“Thế thì cũng có lý.” Z nghiêm túc suy nghĩ rồi lại cắm mặt vào màn hình.
Đột nhiên, một tin nhắn được mã hóa truyền vào máy khiến sắc mặt y khẽ thay đổi. Một giây sau, khóe môi y nhếch lên, không biết là do ánh sáng hay gì mà trở thành một nụ cười lạnh buốt đong đầy sát ý.
Trưởng quan tối cao của khu vực phía Nam Bức tường Vành đai, kiêm quan chỉ huy Quân thủ vệ Rạng Đông, mở ra kênh chỉ huy được kết nối xuyên suốt Vành đai.
“Tất cả các đơn vị, chuẩn bị chiến tranh cấp hai. Khởi động pháo quỹ đạo, đợi lệnh 24/7. Toàn thể Hạm trưởng tinh hạm vũ trang của hạm đội Rạng Đông lập tức đến gặp tôi. Đội tàu hộ tống Nhiễm Tinh, chuẩn bị chiến tranh cấp cao nhất, bổ sung vũ khí và nhiên liệu, sẵn sàng xuất phát. Đội cơ giáp và lục chiến còn lại sẽ do chiến hạm Rạng Đông chuyên chở đến, một chốc nữa tôi sẽ chọn người.”
Gần như ngay lập tức, những chiếc đèn báo động màu cam bùng lên như những ngọn lửa trên khắp Bức tường Vành đai. Không ít người giật nảy mình nhưng không một ai lãng phí thời gian đi hỏi nguyên nhân, tất cả đều thi hành lệnh của Z theo bản năng.
Đợi lát nữa hỏi quân địch là ai là được, nhân tiện biết người biết ta luôn.
Trưởng quan hạm đội hộ tống tàu Nhiễm Tinh vốn được lệnh ở lại Bức tường lập tức bậy dậy từ tư thế nằm sải lai trên đài chỉ huy.
“Toàn hạm đội khởi động! Lẹ lẹ lẹ, làm theo kế hoạch lẹ lên! Chúng ta cùng đi cướp Hạm trưởng về!”