Bên cửa sổ, vị Nguyên soái không ai nhìn thấu được ôm màn ảnh, thấp giọng bật cười như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm.
Hắn càng cười càng thích thú, nhưng Teval lại cảm thấy đáy lòng mình lạnh dần đi.
“Được rồi được rồi, về chỗ làm việc tiếp đi, đã không đẹp bằng Hạm trưởng rồi mà còn…” Rennes vẫy tay, hít hà một tiếng: “Ai da, cô quân y trên tàu các anh học tiêm từ đâu thế? Cho qua bên thẩm vấn làm thêm được đấy.”
Teval nghiêm túc chào rồi xoay gót rời đi, điên tiết gào lên bốn chữ trong lòng: Đau chết luôn đi!
Tinh hạm 927 đã hoàn toàn lột xác từ trong ra ngoài.
Khoang chứa hàng biến thành chủ pháo, mạn tàu được lắp pháo lượng tử phòng thủ, lõi động cơ warp được cải tiến lên gấp ba lần, các chiến sĩ tinh nhuệ mặc giáp xương ngoài lui tới trên hành lang.
Và thêm một vị Nguyên soái thích tung tăng bay nhảy khắp nơi.
Rennes ở trên tàu mà như đang nghỉ phép, cứ quấy rầy chú mèo mun mắt hai màu không thôi, khiến chú ta run rẩy dúi cái đầu còn đang đeo vòng vào lòng chủ nhân. Lúc nó bị sen biến thành thái giám cũng không thảm đến mức này, thương thay.
“Ỏ, bé mắt uyên ương xinh đẹp ơi, chỉ sờ có xíu xiu thôi mà! Có đền cho cưng con cá nữa chứ có phải không đâu. Đừng giận anh nữa mà!” Rennes vừa phát hiện mục tiêu đã phăm phăm vọt tới.
“Nguyên soái, ngài sắp chọc nó khờ luôn rồi.” Lâm Kính Dã đỡ trán, thầm nhủ ai đó nào chỉ vuốt một cái là thôi.
Rennes vừa gãi đầu mèo vừa nhỏ giọng thủ thỉ: “Ngoan nha ngoan nha, tới nơi rồi là không có thời gian nựng cưng nữa đâu. À đúng rồi, mắt uyên ương lớn, con cậu tên gì?”
Lâm Kính Dã phải mất ba giây mới nhận ra “mắt uyên ương lớn” là để gọi anh.
“Tiểu Lam.”
Tay Nguyên soái khựng lại: “Hả? Màu đen sao lại gọi là Tiểu Lam?”
“Lúc còn nhỏ bị té vào thùng sơn, thành mèo xanh hết nửa năm.” Lâm Kính Dã đáp.
“Há há há há há!” Rennes phá ra cười ngặt nghẽo, đoạn dùng cánh tay không đau choàng lấy Lâm Kính Dã, kéo anh đi: “Không vuốt nữa, cậu lại đây giúp tôi một chuyện.”
“Nguyên soái, ngài đừng kéo cổ áo thuộc hạ… Thôi ngài cứ kéo đi.” Lâm Kính Dã thả Tiểu Lam xuống, lẳng lặng hất cái tay đang vịn trên eo ra, nhận lại một ánh mắt rưng rưng tủi hờn của Nguyên soái.
Beta không bị sắc đẹp mê hoặc, Beta chỉ thích công việc, Beta lòng dạ sắt đá.
Anh thản nhiên hỏi: “Xin hỏi ngài có gì phân phó?”
“Qua đây.” Rennes kéo anh vào phòng: “Giúp tôi gội đầu!”
“…”
Trước ánh mắt chất vấn của anh, quý ngài Nguyên soái yếu ớt ôm tay, mếu máo nói: “Quân y của cậu dã man quá, làm tôi đau nhức mình mẩy không tự gội được!”
Lâm Kính Dã: “…”
Hai bên đều là diễn viên, ngài tưởng tôi không nhìn ra chắc?
Thấy anh vẫn không dao động, người thanh niên tóc trắng xoay người úp mình lên lưng ghế, hàng mi chau lại, khóe mắt ửng đỏ.
Beta không bị sắc đẹp mê h- Thôi.
Lâm Kính Dã nhận mệnh.
Trong tiếng nước chảy róc rách và máy sấy tóc ù ù, Lâm Kính Dã không khỏi nghĩ nếu Tiểu Lam đi tắm mà ngoan được như Nguyên soái thì tốt quá.
Rennes nằm cạnh hồ nước với vẻ hưởng thụ. Mái tóc của hắn không biết được ai cắt cho mà so le không đều, lọn dài nhất có thể nhét vào thắt lưng, lọn ngắn nhất vừa chớm qua cổ, cũng may được chất tóc suôn mượt.
“Kiểu tóc của ngài…” Lâm Kính Dã cầm lược ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định làm trái lương tâm: “Rất có phong cách hậu hiện đại.”
Nói thẳng ra là ỷ có cái mặt đẹp nên muốn làm gì thì làm.
Rennes được anh chải đầu cho thì thoải mái nheo mắt như một con mèo lớn được vuốt ve, khẽ ngân nga một bài hát lạ tai.
“Kiểu tóc à?” Hắn nghểnh cổ lên, lập tức bị Lâm Kính Dã chỉnh lại: “À, tự cầm dao quang năng xén ấy. Giao cho đám thân binh thẩm mỹ đi vào lòng đất kia thì chỉ có nước cạo quách vì xấu thôi.”
Lâm Kính Dã nuốt câu “Tay nghề của ngài cũng chẳng khá hơn đâu” vào bụng.
Kiểu tóc lộn xộn như bị Tiểu Lam dùng để luyện móng là thế, nhưng Rennes lại có thể khiến nó trở nên đầy phóng khoáng như gã lãng tử xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Đầu cũng đã gội rồi, Lâm Kính Dã quyết định tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, giúp Nguyên soái khoác quân phục lên rồi tỉ mỉ gài lại từng cúc áo. Rennes khẽ động đậy một chút nhưng không tránh né.
“Xin Nguyên soái hãy chú ý đến tác phong trong quân đi ạ.” Anh lầm bầm.
Rennes thở dài thườn thượt.
Lâm Kính Dã bận bịu giúp hắn đến nỗi không nhận ra rằng cổ áo mình cũng bị lệch. Rennes đợi anh chỉnh đốn cho hắn xong thì giơ tay lên, kéo lại cổ áo ngay ngắn cho anh.
Đầu ngón tay ấm áp ấy không rời đi mà thuận thế leo lên sườn mặt, quen cửa quen nẻo lấy cặp kính xuống.
Thay vì lại bẻ gãy, lần này Rennes đặt nó sang một bên rồi lấy một chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc kính một mắt tiệp màu với cánh tay giả của hạm trưởng, gồm những linh kiện bé nhỏ hiện đại được lắp ráp theo phong cách Rococo tinh xảo đẹp mắt.
Rennes nhấc chiếc kính ra, lẳng cái hộp đi rồi ra lệnh: “Tháo kính áp tròng.”
Lâm Kính Dã chớp mắt, chậm rãi đặt ngón trỏ trước mắt phải. Tĩnh điện từ đầu ngón tay hút một mảnh kính áp tròng màu đen ra. Đôi mắt bên dưới như được tô lên một tầng ánh sáng trùng màu với đồng tử, ẩn chứa bụi sao của vũ trụ vô ngần.
Mênh mông mà trống rỗng.
Rennes nâng tay lên che đi mắt trái Lâm Kính Dã, cảm nhận được hàng mi khẽ run rẩy.
“Còn thấy tôi không?” Hắn thì thầm.
Không cần câu trả lời, bởi nỗi bất an gần như không thể phát hiện của người
thanh niên đã là đáp án.
Một tiếng tách vang lên, tầm nhìn mờ ảo bỗng được bật sáng. Lâm Kính Dã nhắm mắt lại theo bản năng rồi lại chậm rãi mở ra. Chiếc kính bạch kim tinh xảo được đính trên vành tai anh bằng một bộ khóa cơ khí, đảm bảo sẽ không rơi ra cho dù vận động mạnh.
Trên sợi dây vàng đung đưa dưới kính là một huy chương chỉ bé bằng đầu ngón út, chỉ khi quan sát thật kỹ mới có thể nhìn thấy những hoa văn nhàn nhạt trang trí trên đó.
“Hàng đặt làm riêng cho cậu đấy, tốt hơn mấy cặp kính rẻ tiền kia nhiều đúng không? Mấy thứ đó toàn đeo cho có là chính, công dụng không bằng một góc cái này.”
Rennes lui lại ngắm nghía Lâm Kính Dã đầy hài lòng, sau đó thò lại kéo mắt kính một chút.
Tầm mắt Lâm Kính Dã hết sáng rồi lại tối theo động tác của hắn.
“Thiết kế giống với đèn ngủ á, kéo một cái là tắt hỗ trợ thị giác, kéo cái nữa mở lên lại nè, thấy tiện không?”
Hạm trưởng nhìn bàn tay lắc qua lắc lại trước mắt, cảm thấy mình quả thật giống hệt như cái đèn ngủ chạm trổ nơi đầu giường.
Anh đang muốn hỏi xem Nguyên soái tìm hiểu về thương tình của anh từ khi nào, làm sao lại hiểu biết cặn kẽ đến vậy thì đối phương đã ngoảnh lưng đi, còn tiện tay kéo xõa đuôi tóc của anh.
Hắn thậm chí không hỏi vì sao anh không chọn làm chữa trị tái sinh, tuy không thể khôi phục hoàn toàn như trước nhưng ít nhất cũng còn hơn chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng.
Rennes chỉ ra lệnh: “Đến đài chỉ huy báo cáo, chốc nữa tinh hạm giao cho cậu lái.”
“Rõ, thưa Nguyên soái.” Lâm Kính Dã nhẹ giọng đáp.
“Tất cả chiến hạm chuẩn bị chủ pháo.”
Giọng nói lạnh lẽo của Rennes vang lên trong toàn kênh liên lạc.
Mệnh lệnh được ra quá bất ngờ, không có một chút cảnh báo nhưng không ai tỏ vẻ hoài nghi, lập tức kéo vang báo động đỏ.
Hạm đội của họ đang ở nơi tinh vực mênh mông gần biên giới tinh khu thứ chín, sắp rời khỏi chòm sao Tiên Cầm, bốn phía không có bóng dáng của công trình quan trọng hay mục tiêu nào.
“Các chủ pháo bổ sung năng lượng đến mức tối đa.”
Nghe giọng Rennes vang lên từ bốn phương tám hướng, mèo mun mắt hai màu hoảng hốt ngẩng phắt dậy, dáo dác nhìn quanh như đang tìm cái người khủng bố ấy trước khi chui tọt vào tủ áo của Lâm Kính Dã.
Mỗi chiến hạm trong trong hạm đội đều nhận được một tọa độ khác nhau, đồng loạt tách ra theo chỉ thị của Nguyên soái. Lâm Kính Dã cũng đang tự tay điều khiển tinh hạm, Teval đứng bên người hỗ trợ dẫn đường, không khỏi cúi người xuống hỏi: “Chúng ta sắp phải làm gì vậy ạ?”
Hắn ta không khỏi liếc mắt về sau. Lâm Kính Dã vẫn đứng ở vị trí quen thuộc dành cho Hạm trưởng, mà Rennes làm chỉ huy thật sự lại…
“Sao ngài ấy lại ngồi vào ghế an toàn lúc ngài giả làm Omega thế kia?” Phó quan há hốc mồm: “Lại còn gài dây an toàn nữa chứ? À, ra là để rảnh tay ăn chocolate… Bộ đó là thuốc tăng lực hay gì?”
“Tập trung.” Lâm Kính Dã quở: “Đừng bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của trưởng quan.”
Teval lập tức đáp: “Rõ, thuộc hạ sẽ không tái phạm.”
Rennes lại lên tiếng: “Các đơn vị di chuyển đến tọa độ đã được phân phối, đếm ngược ba mươi giây, chuẩn bị nhảy vọt.”
Lâm Kính Dã cũng nhanh chóng nhập một chuỗi tọa độ trên đài điều khiển. Động cơ chính bắt đầu gia tăng công suất, chuẩn bị cho nhảy vọt.
Nhưng sau khi nhìn thấy tọa độ, Teval lại hỏi với vẻ hoài nghi.
“Biên giới giữa tinh khu thứ tám và chín? Không phải nó gần trạm trung chuyển Tạo Tinh của Quân đoàn hành tinh sao?”
Quân đoàn hành tinh là hạm đội vũ trụ chủ lực của Liên bang do tám Quân đoàn tạo thành, từng được đặt tên theo các hành tinh trong hệ Mặt trời khi mới được thành lập. Hiện nay tinh vực Liên bang đã được mở rộng vô cùng, chiến hạm muốn tuần tra hết lãnh địa của mình có thể dừng lại ở trạm trung chuyển để bổ sung nhiên liệu.
Trong tiếng đếm ngược trước khi nhảy vọt, lại có một mệnh lệnh được truyền đến.
“Sau khi đến nơi, toàn bộ chiến hạm lập tức khai hỏa vào bất kỳ mục tiêu nào trước mắt.”
Vô số người không khỏi rét run.
Bắn phá bất kỳ mục tiêu nào trước mắt ư? Rennes lại nổi điên muốn đánh ai vậy?