Hồi lâu sau, Sydia mới hỏi lại với vẻ phức tạp trong mắt: “Mối quan hệ giao lưu, hợp tác giữa Liên Bang và Dạ Vũ đã bị gián đoạn gần trăm năm vì nhiều nguyên nhân, Hạm trưởng Lâm hôm nay lại vì một phó quan mà không muốn khôi phục sao?”
“Không đến nỗi.” Lâm Kính Dã lạnh lùng đáp: “Như cô đã nói, chính trị là chính trị, chính khách không phải những nhà từ thiện hảo tâm. Thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi ích, tôi không dám đảm bảo liệu sẽ có chính khách Liên Bang nào lợi dụng Dạ Vũ như vậy hay không.”
Tâm tình dịu đi đôi chút, Sydia lại nở nụ cười: “Như vậy mới là đánh cờ chứ. Chính vì thế nên trường Đại học mới có một chuyên ngành dành riêng cho Chính trị và ngoại giao quốc tế mà, anh nói đúng không?”
Vẻ lạnh lùng vẫn ngự trị trên gương mặt người thanh niên đối diện, nhưng sát ý đã không còn như lưỡi dao bén nhọn đâm vào mắt những ai dám nhìn thẳng nữa. Thấy vậy, tảng đá treo trong lòng Sydia thoáng buông xuống, chậm rãi bước tới.
Loài người đã xây dựng nên hằng ha sa số chính quyền và đoàn thể trong vũ trụ bao la này. Thậm chí trước kia từng có tổ chức của những người kiên quyết bám rễ ở Trái Đất vươn cành ô liu với cô ta, nhưng bọn họ chỉ như những con đom đóm dưới ánh trăng rằm – có chút đặc sắc đấy, nhưng hoàn toàn không thể đặt lên cùng cán cân với Liên Bang. Mà Tiếng Vọng là kẻ thù chung của loài người, nó như một khối u dai dẳng mà Sydia không cho rằng một mình Dạ Vũ có thể đơn thương độc mã chống lại. Liên Bang lại vừa mới khôi phục sau cuộc chiến thảm khốc trước đó, hẳn sẽ không từ chối một đồng minh.
Thấy Lâm Kính Dã không từ chối cái bắt tay của mình, một nụ cười chân thành hiện lên bên khóe môi Sydia. Nào ngờ chỉ một giây sau, bàn tay đối phương bỗng siết chặt lại, một dòng điện chạy dọc cánh tay Sydia như tên bắn khiến bắp thịt cô ta co quắp lại.
Bấy nhiêu đó đã đủ cho Lâm Kính Dã chiếm thế thượng phong. Anh chớp lấy thời cơ, vừa vặn vừa kéo khiến xương cánh tay Sydia rời khỏi khớp trong một tiếng rắc, thậm chí nhìn từ sau lưng cũng không biết có gãy hay chưa.
“Lâm—“
Phụt!
Sydia vừa mở miệng đã lĩnh trọn một đấm vào mặt, đầu lập tức ngoặt sang bên, không chỉ phun ra một búng máu mà hình như còn kèm theo hai cái răng.
Mọi chuyện xảy ra với tốc độ nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng. Thậm chí bên Dạ Vũ vượt qua cú sốc nhất thời rồi cũng không biết nên làm sao cho phải, bởi vì cách Hạm trưởng Lâm hành hung Tướng quân của họ hoàn toàn không phải kiểu hai con thú điên lao vào cắn xé nhau đến chết, mà giống như… mấy đứa choai choai đập lộn để tranh giành tình cảm của Omega/bạn nữ xinh đẹp hơn.
Trong lúc chiến sĩ hai bên hóa đá tập thể, “mầm mống” gây nên cuộc ẩu đả này đang được hưởng thụ mũi kim to oành của chị bé quân y trong khoang cứu thương.
“Đủ rồi.”
Khi Rennes nhàn nhạt mở miệng, Lâm Kính Dã lập tức thu tay, lặng lẽ lùi về mấy bước về phía sau hắn. Nếu không phải nhịp thở có phần gấp gáp thì căn bản chẳng ai nhìn ra người thanh niên với sắc mặt ôn hòa, dáng vẻ ung dung này vừa ra tay đánh người tàn nhẫn thế nào.
Được quân y cuống quít đỡ dậy, Sydia mới cảm nhận được xương cốt tứ chi đã gãy gọn với nhiều mức độ khác nhau, trong đó cánh tay vừa dùng để bắt kia là nặng nhất, không chỉ bị điện giật cháy da mà còn bị tên điên kia vặn nát.
Rennes: “Xem ra Tướng quân đã lơ là huấn luyện sau khi đổi nghề nhỉ?”
Pheromone của Sydia suýt nữa phun trào trước những lời khiêu khích này, cũng may được kềm lại bằng nghị lực. Cô ta đã nghe tiếng tăm của Rennes từ lâu, nào ngờ chỉ một Hạm trưởng Beta dưới quyền hắn thôi cũng sở hữu phong cách y hệt.
Theo đánh giá ban đầu của cô ta, vị Hạm trưởng này có thực lực thật đấy, nhưng Liên Bang chủ yếu là muốn tạo tiếng thơm cho mình nên mới để anh gia nhập Thanh Kiếm Bầu Trời.
Hiện thực cho thấy cô ta sai đứt đuôi.
Liên Bang có được thêm mặt mũi không thì không biết, chỉ biết mặt mũi của Dạ Vũ đã hoàn toàn bị giẫm nát.
Cơn đau ê ẩm toàn thân giúp Sydia nhận ra rằng cô ta quả thật không phải đối thủ của Lâm Kính Dã nếu cả hai tung hết sức quần ẩu, nhưng nếu anh không ngang ngược đến mức ra tay đánh úp cả người đứng đầu của một quốc gia thì cô ta cũng không đến nỗi chật vật như thế này. Đôi mắt như hai con dao vừa được nung qua lửa giận của cô ta phóng tới, lại phát hiện Lâm Kính Dã vẫn bình thản đón nhận, không tránh không né.
“Hạm trưởng Lâm có ý gì?” Sydia rốt cuộc thốt lên.
Không biết là vô tình hay cố ý, Lâm Kính Dã nhoẻn một nụ cười khách sáo xã giao, hệt như cô ta ban nãy, đáp: “Tướng quân Sydia lấy đại cuộc làm trọng, hẳn sẽ không để ân oán cá nhân ảnh hưởng đến bang giao chứ?”
Khớp tay Sydia kêu lên răng rắc trước khi kháng nghị bằng những cơn đau. Quân y sợ hãi câm như hến.
Thanh niên tóc đen tiếp tục bằng giọng ôn hòa lễ độ: “Dưới thân phận Hạm trưởng Liên Bang, tôi không có bất kỳ hành vi bất nhã nào với quý bộ lạc. Vừa rồi tôi chỉ lấy danh nghĩa cá nhân, đánh ngài một trận để trả thù cho bạn mà thôi, mong ngài bỏ qua cho.”
Danh nghĩa cá nhân…
Đánh ngài một trận…
Mong ngài bỏ qua…
Đệt con mẹ nó còn dùng kính xưng!
Hai hàng máu mũi trào ra nhưng Sydia lại không có cách nào phát hỏa. Trong kế hoạch của cô ta, một phó quan tầm thường đổi lấy sự tín nhiệm của tinh tặc đã là cái giá quá rẻ, hơn nữa cô ta cũng không nhằm vào Lâm Kính Dã, chết thì cứ chết thôi. Liên Bang đông dân nhiều lính như vậy, chẳng lẽ không tìm được người thay thế?
Đối diện với kỷ băng hà trong mắt đối phương, ngọn lửa cuồng nộ của Sydia chậm rãi lắng xuống. Cô ta hoảng hốt nhớ lại thời điểm vừa thành lập Hắc Phong Điểu vào nhiều năm trước, bản thân cũng từng ngông cuồng xông xáo thế nào.
Nhưng giờ đây, họ đã không còn là đồng đạo.
Khi nhìn sang Rennes, cô ta thấy con ngươi hắn ánh lên sự vô cảm, không tiết lộ bất cứ tâm tình gì, đồng thời cũng truyền đạt một thông điệp: Cú Đêm sẽ không bao giờ được hắn nhìn bằng ánh mắt khác nữa.
Sydia đã trở thành một chính khách tầm thường như bao chính khách khác.
Rennes: “Ta không có hứng thú với chính trị, cô tự đi mà nói với chuyên gia.”
Hắn khoát tay, đội thân binh tự động tránh đường một bóng người phía sau bước tới. Người này cũng mặc chiến giáp Dạ Vũ (không biết lấy từ đâu ra) như các chiến sĩ khác, nhưng gương mặt xuất hiện dưới mũ giáp lại thuộc về chuyên viên ngoại giao Jocelyn.
Dưới sự bảo vệ của Cecilia và các thân binh khác, anh ta tiến đến trước mặt Sydia, bắt đầu trổ tài miệng lưỡi, vừa chào hỏi ân cần lại vừa giả vờ trách cứ hai người Rennes và Lâm Kính Dã lỗ mãng.
“Nguyên soái.” Lâm Kính Dã đi sát Rennes, vừa theo hắn trở về vừa hỏi với vẻ nghi hoặc: “Trên đời thật sự có Jocelyn à?”
Rennes: “Làm gì có, cái mặt đó rõ ràng do chính tay em nặn cho tôi trước khi lên đường mà.”
Lâm Kính Dã: “…”
Rennes nhìn gương mặt bí xị của đối phương là biết anh đang dỗi nặng, bèn phớ lớ cười lên: “Ài, thì đâu chỉ có hai đứa mình được quyền đeo vòng ngụy trang 3D đâu.”
Lời này rất có lý, nhưng Lâm Kính Dã vẫn chưa hết nghi ngờ: “Người này không nằm trong đội thân binh của ngài đúng không? Trong đội không có Omega, lại càng không ai có thể thay ngài đại diện Liên Bang khi ngài đang có mặt.”
Thấy Nguyên soái điềm nhiên sải bước đến phòng Hạm trưởng, tập thể Nhiễm Tinh ai nấy cũng mắt tròn mắt dẹt, nhưng tất nhiên không có ai chán sống mà nhảy ra hỏi vì sao hắn lại ở đây. Một nhóm trong đó – cầm đầu là Teval – nhìn Nguyên soái sóng vai cùng Hạm trưởng mà run như cầy sấy, điên cuồng cầu nguyện người trước đừng phát hiện chuyện hồ đồ mà người sau đã làm.
Là người dám đạp cửa Quốc hội ngay giữa cuộc họp, có lẽ không cần phải nói địa vị của Thanh Kiếm Bầu Trời cao đến mức nào. Thậm chí cho dù bản thân chưa từng bày tỏ ý muốn can thiệp vào chính trị, nhưng tầm ảnh hưởng của hắn ở Liên Bang đã không chỉ là một võ tướng như những gì hắn nói với Sydia.
“Rốt cuộc là…” Lâm Kính Dã ngập ngừng, mãi đến khi cửa phòng đã đóng lại rồi mới nói hết: “Ngài làm cách nào mà mời Nữ vương đến đây?”
Với kinh nghiệm làm chuyên viên ngoại giao trước kia, vị Nữ vương đương nhiệm của Liên Bang không khác gì cá gặp nước trong mỗi chuyến công du nước bạn. Thêm vào đó, vì phải chú ý đến từng hội nghị lớn nhỏ của Quân đội nên cô hiểu rõ nội chính Liên Bang như lòng bàn tay, đàm phán ngoại giao dễ dàng như đi trên đất bằng. Mà thân là
Nữ vương, mỗi một chuyến viếng thăm của cô – cho dù là bí mật – cũng cần được bộ Nội vụ ghi chép lại trong hồ sơ. Vì vậy dưới tình huống đã thông qua kiểm định, cô quả thật càng có thể đại biểu cho lợi ích của Liên Bang hơn Rennes.
Rennes: “Đang tranh thủ làm chút chính sự trước khi thoái vị ấy mà.”
Lâm Kính Dã: “Thoái vị?”
“Bảo là mấy thằng ngu ở Quốc hội làm cổ rối loạn sinh lý mãi không dứt, chịu không nổi nữa.”
Lại là kỳ sinh lý, lại là rối loạn. Lâm Kính Dã yên lặng thở dài, cảm thán kỳ sinh lý quả thật đã thay chủ nhân Omega của nó đổ quá nhiều cái vỏ rồi.
Rennes bổ sung: “Chắc cũng vì vậy mà người ta hay thích chọn Omega lên làm Quốc chủ. Lỡ là Alpha thì chắc ngày nào cũng đến kỳ mẫn cảm rồi tự nhảy xuống đàm phán bằng nắm đấm, thế là hình tượng Liên Bang đi tong.”
Lâm Kính Dã không nhịn được mà hỏi: “Em nhớ Nữ vương bệ hạ không cao đến vậy.”
Rennes nhìn anh đến là ngạo nghễ: “Beta như em làm sao biết trên đời có một loại giày mang tên “hận trời cao”* chớ.” (giày gót siêu cao, từ 10cm trở lên)
Lâm Kính Dã: “… Làm ơn đừng kỳ thị giới tính ạ.”
Nói chuyện một hồi, họ được cho biết tình trạng của Oscar trong khoang chữa bệnh đã ổn định, chỉ cần chờ vết thương khép miệng là có thể tiến hành thiết kế chi giả. Đội lục soát do Teval dẫn đầu không phát hiện cánh tay bị chém của Oscar trên phi thuyền tinh tặc, sau đó Pharaoh khai rằng đã vứt nó vào máy xử lý rác, thế là quân y phải cắt cử người chuyên đi theo phó quan thứ nhất, phòng trường hợp hắn ta hành hung mụ tinh tặc đến chết.
Vừa dứt lời, Lâm Kính Dã đã bị Rennes lột hết những thứ quần áo vướng víu trên người, đẩy vào phòng tắm cùng hắn.
…
Cùng lúc đó, bà Lâm đang ngồi trong một chiếc xe phóng như bay đến bệnh viện.
Nửa tiếng trước, bà như rơi vào cơn mê khi nhận được tin nhắn từ Lâm Tịnh Nhiên, báo rằng em gái cậu đã phân hóa.
Lại một đứa nữa ư? Không phải con của hai Beta chỉ có xác suất phân hóa dưới 1% thôi sao? Hay là giờ đi mua tờ vé số thử xem?
Được bà chủ cam đoan sẽ trả tiền phạt nếu bị ngoắc vào, tài xế thoải mái vít ga, thậm chí còn vượt qua vài cái đèn đỏ mà vẫn có tâm trạng vui đùa.
“Bà chủ đừng lo quá, tiểu thư chắc chắn sẽ phân hóa thành Alpha cao cấp mà!”
Câu nói này nhận được một cái liếc xéo, bởi đây cũng chính là nguyên nhân khiến bà Lâm cồn cào ruột gan.
Đừng thành Alpha nha con! Gần đây, chỉ vì Lâm Kính Dã không thèm để ý đến ông ta mà lão Lâm Lộ với cái đầu lọt gió bị vô số đối thủ mỉa mai công khai lẫn ngấm ngầm, thì làm sao có thể bỏ qua nếu trong nhà có một đứa con Alpha cho được.
Nếu không phải cái mặt tiền ngon cơm của lão…
Người phụ nữ thở dài ngao ngán.
Tên của bà là Lâm (琳, ngọc quý) nên thích được người khác gọi là “bà Lâm”, có điều thường thì ai cũng lầm tưởng rằng đây là chữ Lâm (林, rừng cây) kia. Nhưng bà thấy cũng không thành vấn đề, miễn đọc đúng là được.
Thân là Beta duy nhất trong các anh chị em Alpha đồng trang lứa của một gia đình quý tộc trung lưu, “nghĩa vụ” liên hôn để đổi lấy lợi ích cho gia tộc nghiễm nhiên rơi lên vai bà. Nhưng Lâm chướng mắt tất cả những người được chọn, chỉ vừa ý duy nhất một tay nhà giàu mới nổi vừa chân ướt chân ráo đến Thủ Đô tinh lập nghiệp, ngoại trừ đẹp mã ra thì không có gì đặc sắc, lại còn mang theo một đứa con – Lâm Lộ.
Trẻ trung, xông xáo, hăm hở tựa như một con chó cỏ lem luốc bùn lầy, sau khi được tắm táp sạch sẽ rồi mới phát hiện trông cũng không đến nỗi nào.
Kế đó, ánh mắt của Lâm lại chuyển sang Lâm Kính Dã bé xíu, một lần nữa xác định gene nhà chó cỏ này cũng không tệ.
“Chỉ là một tên mù chữ, chó ngáp phải ruồi đào được quặng nhiên liệu mà thôi! Mày mà dám kết hôn với nó thì đừng ở lại trong cái nhà này nữa!”
Đứng trước cơn bão thịnh nộ của cha mình, Lâm chỉ lãnh đạm – thậm chí có phần vui sướng – đáp: “Được, không ở thì không ở.”
Bà không chỉ nói miệng như Rennes mà thật sự tuân theo quy trình pháp luật chính quy, ra tòa án cùng gia tộc, từ đó trở đi không còn họ nữa.
Gần đây, khi chuyện của Lâm Kính Dã vừa được công bố, mấy người “họ hàng” đó lại định đến giảng hòa, bị bà nhổ toẹt một bãi xuống trước mặt.
“Thưa bà, có tin nhắn từ cậu Nhiên.” Tài xế nói xong thì cho chạy tin nhắn. Giọng nói trong trẻo nhàn nhạt của Lâm Tịnh Nhiên vang lên, thông báo rằng em gái cậu đã được xác định sẽ phân hóa thành Omega.
Tài xế “a” lên một tiếng, vừa định quay lại an ủi thì thấy người phụ nữ ở băng ghế sau nắm tay, khẽ hô “Yes!”.
Người nhà này kỳ quặc thật, thôi cứ kệ họ. Tài xế quay đầu trở lại.
Con gái của nhà họ Lâm thừa hưởng mái tóc xoăn nhạt màu, gương mặt thanh tú và đôi mắt màu lục từ mẹ. Lâm Lộ vì vậy mà muốn đặt cho cô bé một cái tên khác biệt, vắt óc hết ba ngày mới nghẹn ra được hai chữ “Marina Lâm”.
Nghe xong, bà Lâm và hai cậu con trai lớn trợn mắt đến suýt lọt tròng.
À không, Lâm Kính Dã thì không thể hiện ra ngoài, nhưng bà dám cá anh có làm thế trong lòng.
Marina đang đi học thì bỗng xuất hiện triệu chứng phân hóa, được thầy cô lập tức đưa vào bệnh viện, sau đó là cách ly trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Thấy bà Lâm đến, bác sĩ giải thích: “Tinh thần lực tăng cao trong kỳ phân hóa sẽ khiến Omega trở nên cực kỳ nhạy cảm và yếu ớt, sinh ra cảm giác khuyết thiếu an toàn, không thể muốn vượt qua là có thể qua. Marina chỉ mới 13 tuổi, người nhà nhớ phải chăm sóc bé thật kỹ. Bé chưa đến tuổi có Alpha xứng đôi hoặc bạn đời nên thường sẽ làm tổ bằng đồ dùng của người thân. Tuyệt đối không được quở trách nếu bé làm nhà cửa trở nên bừa bộn, càng không được dỡ tổ của Omega, bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng…”
Bà Lâm như bừng tỉnh ngộ. Năm ấy Tiểu Nhiên bất ngờ phân hóa ở nhà, đã trốn tịt vào phòng anh hai khiến vợ chồng bà luống cuống tay chân, không biết phải làm sao. Tiếng đập cửa liên hồi của Lâm Lộ bên ngoài khiến cậu phát phiền, cuối cùng bà Lâm phải cho ông ta một đấm mới giải quyết được vấn đề.
Nếu không phải vì gương mặt vẫn giữ được chất lượng qua nhiều năm kia, khéo bà đã dần ông ta ra bã rồi.
“Tôi thấy điều kiện phòng cách ly này rất tốt, cứ để con bé ở đây đi, không phải về nhà.”
Bác sĩ: “Bà chắc chứ? Nhà thường mang đến cho bé cảm giác an toàn nhiều hơn.”
Hai người đồng loạt quay lại nhìn. Trong căn phòng sau lớp kính trong suốt là một bé gái đang cuộn mình trên giường, kế bên là người anh Omega đang kiên nhẫn giúp em mình chải vuốt tinh thần lực hỗn loạn trong kỳ phân hóa, lại còn mang theo rất nhiều đồ vật cho cô bé làm tổ.
Bác sĩ tấm tắc, đang định khen đúng là một người anh tốt thì thấy cô bé mở va li, lấy ra… nào là bao đựng súng, băng đạn, vỏ đạn, linh kiện súng quang năng, huy chương, lược…
Gì thế này? Triển lãm đồng nát hả?
Thế mà cô bé trông hài lòng ra mặt. Cuối cùng, Lâm Tịnh Nhiên còn lấy từ trong ba lô ra một chiếc áo khoác quân phục của lính hậu cần Liên Bang. Marina nhận lấy, đắp nó lên người với vẻ thỏa mãn tột độ.
Thế là bác sĩ đi đến cùng một kết luận với tài xế: Gia đình này kỳ quặc ghê.