Khương Mạt Lỵ vẫn luôn cảm thấy, nếu như gia đình riêng của hai anh em đều ở dưới cùng một mái hiên.
Mặc dù nội bộ cũng có mâu thuẫn, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn bình thản, chuyện này không thể không nói đến tất cả là nhờ lối giáo dục của ông bà nội, cũng không thể rời khỏi cố gắng của bác cả và ba cô.
Rất nhiều lúc bác cả đều cố gắng xử lý mọi việc thật công bằng, Khương Mạt Lỵ cho rằng mặc dù bác cả là một người có tâm tư của riêng mình, nhưng ông ấy cũng giống đa số những người đang nắm quyền trong giới hào môn, đó là đem lợi ích gia tộc đặt ở vị quan trọng nhất.
Dưới sự ảnh hưởng của người lớn, thế hệ này của bọn họ, cho dù là người nhỏ tuổi nhất, chính là em trai Bạch Lịch, cũng biết sau này phải cống hiến cho gia tộc.
Trên thế giới này có rất nhiều người đặt lợi ích của mình ở vị quan trọng nhất, nhưng trong giới hào môn, chỉ có đặt lợi ích gia tộc lên trên lợi ích cá nhân thì gia tộc đó mới có thể càng đi càng xa, càng ngày càng phát triển.
Buổi tối một ngày trước khi Khương Mạt Lỵ rời đi, cuối cùng bác cả cũng rút được chút thời gian rảnh đến nói chuyện với cô, thể hiện sự quan tâm của lão đại trong nhà với tiểu bối.
Thư phòng của bác cả ở tầng ba, Khương Mạt Lỵ rất tri kỷ mà bưng một chén chè đến gõ cửa, nghe được bác cả nói tiến vào, lúc này cô mới đẩy cửa bước vào, trên mặt là nụ cười ngọt ngào chân thật, đi vào thư phòng, đặt chén chè lên bàn, lúc này mới nói: "Bác cả, đã trễ thế này rồi, sao mà bác còn làm việc nha.
Bác phải chú ý thân thể chứ, cháu để thím Trần ninh một chút chè, nghe bác dâu cả nói gần đâu bác ngủ không ngon, chén chè này là phương thuốc mà cháu và người bạn kiếm được, có thể an thần."
Khương Mạt Lỵ là người tri kỷ, toàn bộ nhà họ Khương, từ trên xuống dưới đều biết.
Bác cả cũng không ngoại lệ, ông nhìn Khương Mạt Lỵ một chút, rồi cười nói: "Lỵ Lỵ đã trưởng thành rồi."
Khương Mạt Lỵ nghe vậy cười một tiếng, nói: "Tất nhiên rồi ạ, không phải mới qua sinh nhật hai mươi tuổi của cháu sao, cháu đã thành người lớn rồi."
Hai mươi tuổi, tuổi này đặt ở cổ đại thì đã trở thành mẹ của mấy đứa nhỏ rồi đó.
Khương Mạt Lỵ nhìn bác cả một chút, nói như thế nào đây, cô vẫn có chút đau lòng, rõ ràng bác cả chỉ mới năm mươi tuổi, nhưng đã có thật nhiều tóc bạc, vừa thấy đã biết chính là ngày thường quá mệt nhọc, người khác đều nghĩ làm chủ thì sẽ tiêu diêu tự tại.
Nhưng Khương Mạt Lỵ biết, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hầu như mỗi ngày bác cả của cô đều làm việc, nếu nói bác ấy vì Khương thị mà dốc hết tâm huyết cũng không đủ, mỗi lần nhìn thấy bác cả, cô liền hiểu được tại sao ông bà nội lại đem công ty giao cho bác cả, so với bác ấy thì ba của cô thật sự là cá ướp muối* nha.
* Cá ướp muối: Ý chỉ những người không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Từ trong ngăn kéo, bác cả lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Khương Mạt Lỵ, khuôn mặt từ ái nói: "Bác cũng không biết những cô gái trẻ tuổi các cháu thích gì, cháu cũng sắp phải quay lại nước Anh, cái này xem như là tiền tiêu vặt đi, bản thân cháu muốn mua cái gì thì mua cái đó."
Khương Mạt Lỵ cũng không khách khí, cô vô cùng vui vẻ tiếp nhận chi phiếu.
Một trăm vạn!
Cái này thật bất ngờ.
Sinh nhật lần này của cô, bao lì xì của ba mẹ cô cộng lại cũng không đến một trăm vạn đâu.
Nhìn thấy một loạt con số không trên tấm chi phiếu kia, Khương Mạt Lỵ cũng không keo kiệt mà nói với bác cả: "Nhiều như vậy ạ? Bác cả, thật sự không phải bác đã viết dư một số không chứ?"
Thấy phản ứng này của Khương Mạt Lỵ, ông bị cô chọc cười nói: "Trên tay con gái hẳn là nên có thêm ít tiền, nhất là khi ở bên ngoài, tuyệt đối đừng tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu.
Nếu không đủ tiền thì cháu cứ gọi điện thoại cho bác dâu cả."
Từ nhỏ đến lớn Khương Mạt Lỵ không hề thiếu tiền, khi bà nội còn sống bà thích cô nhất, trước khi lâm chung bà nội còn lén đem tiền tiết kiệm cùng phần lớn châu báu và đồ trang sức của bà cho cô.
Ba mẹ cô cũng thường xuyên cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, bác dâu cả thì chính là nên cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.
Đừng nhìn năm nay cô hai mươi tuổi mà lầm, mỗi khi đến sinh nhật hoặc lễ tết, người lớn trong nhà cũng sẽ không keo kiệt mà lì xì cho cô, từ lúc vừa ra đời cô đã lập tức có quỹ ngân sách của chính mình, đã trôi qua bao nhiêu năm nay, cô cũng được coi như là một tiểu phú bà* đó.
* Tiểu phú bà: Cách gọi một người con gái hoặc phụ nữ có kha khá tiền tài.
Bác cả thấy Khương Mạt Lỵ cao hứng, lại làm bộ lơ đãng hỏi: "Bác nhớ trước kia con cùng đứa con thứ hai nhà họ Hoắc từng chơi cùng nhóm với nhau phải không?"
Thời buổi này muốn yêu đương mà không bị người lớn biết, nói đơn giản thì cũng đơn giản mà nói khó thì cũng khó.
Nhưng mà có một lần Khương Mạt Lỵ cùng Hoắc Tự Hàn đi ăn cơm ở bên ngoài vừa lúc bị bác cả nhìn thấy, lúc ấy cô lấy lý do là nhờ anh giúp cô học bù, cũng không biết bác cả có đoán được hay không, nhưng chuyện này bác cả cũng chưa từng nói cho những người khác, ngay cả bác dâu cả cũng không biết.
Mặc dù toàn bộ nhà họ Khương chỉ có Khương Bạch Lịch biết cô và Hoắc Tự Hàn yêu nhau, nhưng mà cho dù Cảnh Thành lớn như vậy, thì cũng có người từng nhìn thấy cô và Hoắc Tự Hàn đi chung với nhau, trong đó cũng có cả Khương Bạch Dương và bác cả.
Khương Mạt Lỵ cũng không muốn ở trước mặt bác cả đóng giả thành ngốc bạch ngọt quá mức, cho nên cô cũng thành thành thật thật trả lời: "Hiện tại bọn cháu không còn liên hệ với nhau nữa."
Nếu như bác cả nghĩ rằng bọn họ đang nói chuyện yêu đương, thì cũng xem như cô đang giải thích bọn họ đã chia tay rồi.
Chỉ là khiến Khương Mạt Lỵ vô cùng ngoài ý muốn chính là hình như ông lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc, còn thở dài một hơi.
Biểu tình kia, thật giống với lúc Hoắc Tự Hàn tỏ thái độ anh không có hứng thú với Hoắc thị vậy.
Giống như trơ mắt mà nhìn chính mình đã bỏ qua tài sản trị giá cả chục tỷ, trăm tỷ.
Khương Mạt Lỵ nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy bác cả?"
Ông nhìn cháu gái ngây thơ đơn thuần nhà mình một chút, ý vị thâm trường* nói: "Đứa con thứ hai nhà họ Hoắc kia cũng coi như đã hết khổ, sau này tiền đồ rộng mở."
*Ý vị thâm trường: Lời nói có ý nghĩa/ hàm ý sâu xa.
Trong lòng Khương Mạt Lỵ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô cũng biết, chỉ cần Hoắc Tự Hàn nguyện ý, lập tức anh sẽ có được tiền đồ mà vô số người hâm mộ.
Nhưng mà nếu như anh không muốn thì sao đây.
* * *
Ngày hôm sau, Khương Mạt Lỵ chuẩn bị lên máy bay quay về nước Anh.
Cùng người trong nhà ăn bữa sáng, sau đó Khương Tường Vi lái xe đưa cô ra sân bay, hai chị em câu được câu không trò chuyện với nhau.
Thật sự giống như mẹ Khương nói, nhà bác cả đã không còn chút hứng thú nào với Hoắc Lâm Chu nữa.
Hướng gió ở nhà giàu luôn luôn rất chuẩn, có khả năng nhà họ Khương cũng được tính là nơi đã nhận được tin tức tương đối sớm, nếu như chờ thêm một đoạn thời gian nữa, làm không tốt thì mọi người đều biết Hoắc Lâm Chu đã thất bại trong việc thừa kế sản nghiệp nhà họ Hoắc.
Người biết rõ nội tình như Khương Mạt Lỵ lại cảm thấy chắc hẳn đời trước Hoắc Lâm Chu cùng bà Hoắc đã cứu vớt hệ ngân hà, cho nên đời này chỉ cần bày ra bản tính Phật hệ, không muốn cạnh