Vừa rồi ở trước cửa, khi Hoắc Tự Hàn nhìn thấy một đôi giày cao gót kiểu nữ, còn cảm thấy có chút không hài hòa.
Mặc dù Khương Mạt Lỵ cũng thường xuyên mang giày cao gót, nhưng cô lại không thích những đôi giày có phong cách mạnh mẽ, nghiệp vụ.
Chỉ cần động não ngẫm lại anh đã có thể đoán được ai đang ngủ ở đây, vị khách được cô nhiệt tình chiêu đãi này là ai.
Mặc dù anh không biết hết tất cả những người bạn của cô, nhưng cũng xem như có một chút hiểu biết, vì vậy khi biết quan hệ giữa cô và Hàn Vân Nguyệt cũng không tệ khiến anh cũng thấy kinh ngạc.
Anh và Hàn Vân Nguyệt cũng không quá quen thuộc, cũng không có giao thiệp gì, nhưng mà khi cô hoàn thành mấy cái dự án thu mua một cách xinh đẹp cũng được anh xem như một trường hợp điển hình để phân tích, thủ đoạn cùng năng lực không hề kém ba cô ấy, thủ đoạn sấm rền gió cuốn như vậy mới có thể giúp công ty đứng vững gót chân sau khi ba mẹ lần lượt qua đời.
Đây là một nữ cường nhân khiến người khác phải bội phục.
Hoắc Tự Hàn vô cùng không quen nhìn thấy Khương Mạt Lỵ đối tốt với người khác.
Dù cho nguyên nhân bọn họ chia tay chính là chuyện này, dù đã hơn một năm nay anh luôn rút kinh nghiệm xương máu, nhưng mà điểm này vẫn không thể thay đổi, chỉ là đã có thể cẩn thận che giấu tốt hơn một chút.
Tất nhiên, không che giấu cũng không được, trước kia còn có lập trường để khó chịu chứ hiện tại anh đã không còn là bạn trai của cô, nếu như bởi vì chuyện này mà gây náo loạn, lấy hiểu biết của anh về Khương Mạt Lỵ, cô tuyệt đối sẽ trở nên tôn trọng rồi xa cách anh.
"Cô và Hàn Vân Nguyệt rất thân quen?" Hoắc Tự Hàn hỏi.
Khương Mạt Lỵ dựa vào bồn rửa, nghiêng đầu cười cười: "Cũng được, so với bình thường thì thân hơn một chút."
Nếu người hỏi là đám chị em plastic, khẳng định cô phải trả lời thật ba hoa một phen, cố gắng trong lúc lơ đãng chỉ ra quan hệ của cô và Hàn Vân Nguyệt đặc biệt tốt, cũng đặc biệt quen thuộc, nhưng nếu Hoắc Tự Hàn hỏi thì cô vẫn nên trả lời chân thực một chút.
Mặc dù Hoắc Tự Hàn cũng bội phục trình độ và năng lực xã giao của Khương Mạt Lỵ, nhưng anh nghĩ nghĩ, rồi nhắc nhở: "Cô vẫn nên để tâm một chút."
Khương Mạt Lỵ cũng không biết tại sao quan hệ của mình và Hàn Vân Nguyệt lại bỗng nhiên trở nên thân cận như vậy, nhưng cô tin tưởng Hàn Vân Nguyệt là người quang minh lỗi lạc, sẽ không làm thủ đoạn bỉ ổi, nghĩ đến điều này, cô nhìn Hoắc Tự Hàn một chút, xinh xắn cười một tiếng: "Nếu trên người tôi thật sự có giá trị gì để một người như chị ấy phải lợi dụng, đó cũng là một chuyện đáng để vui vẻ, không phải sao?"
Người như cô, ở trong vòng hào môn Cảnh Thành vừa nắm là có một bó to, gia thế không được xem là quá tốt, trong gia tộc thì ba mẹ cũng không phải nhân vật vô cùng quan trọng, nếu như Hàn Vân Nguyệt thật sự lợi dụng cô, như vậy chẳng phải chứng minh cô rất có giá trị hay sao? Chẳng lẽ không đáng để vui vẻ sao?
Nhưng mà ý tốt của Hoắc Tự Hàn cô vẫn rất cảm kích, dù sao bọn họ cũng đã chia tay, thế mà anh còn có thể quan tâm như vậy, đây cũng là khía cạnh đã chứng minh cô làm người cũng không tệ, nếu không thì người yêu cũ cần gì phải để tâm như vậy.
Hoắc Tự Hàn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, anh cũng không biết làm sao mà Khương Mạt Lỵ lại dưỡng thành tính cách lạc quan như vậy.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, nếu như Hàn Vân Nguyệt thật sự làm chuyện bất lợi cho Khương Mạt Lỵ, khiến cô bị thương tổn, vậy anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
"Hôm nay tôi còn có việc, đi trước." Khi Hoắc Tự Hàn chuẩn bị rời khỏi, cũng đúng lúc Hàn Vân Nguyệt xuống lầu, hai người mắt đối mắt, lại cực nhanh dời đi.
Khương Mạt Lỵ còn đang không biết phải giới thiệu hai người với nhau như thế nào, thì Hoắc Tự Hàn, người đối với ai cũng lạnh lùng, chỉ nhìn Hàn Vân Nguyệt một cái rồi rời đi, từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ giao lưu gì.
Chờ sau khi Hoắc Tự Hàn đi rồi, Hàn Vân Nguyệt cũng giống như người mất trí nhớ, cũng không hề nhắc đến Hoắc Tự Hàn, thậm chí một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, cũng không hỏi cô, vì sao Hoắc Tự Hàn lại ở chỗ này, quan hệ của cô và Hoắc Tự Hàn là như thế nào.
Khương Mạt Lỵ lấy tay chống cằm, ở trong lòng cảm khái: Quả nhiên tính cách của chị Nguyệt và cô không hề giống nhau.
Nếu như là cô, hận không thể đem từng chi tiết đều nghe ngóng cho rõ ràng, gặp phải hình ảnh như thế, có mấy người có thể giữ được lòng hiếu kỳ mà không bát quái chứ?
Thế mà Hàn Vân Nguyệt một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, quả nhiên lão đại chính là lão đại, cùng với dạng em gái như cô không giống nhau.
"Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, dì giúp việc chỉ mua đồ ăn mới cho mỗi ngày, chị Nguyệt, bệnh của chị còn chưa khỏi, em sợ chị ăn toàn bánh mì sẽ khiến dạ dày không thoải mái, nên luộc hai cái trứng gà." Khương Mạt Lỵ có chút xấu hổ: "Còn có sữa bò nóng, nếu như ăn không quen ăn bữa sáng như này thì để lát nữa em dẫn chị đến nhà hàng gần đây nhé?"
Hàn Vân Nguyệt biết Khương Mạt Lỵ cũng là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, mặc dù bây giờ ở nước ngoài du học, nhưng người nhà cũng bố trí sinh hoạt hàng ngày của cô đến gọn gàng ngăn nắp, chỉ sợ nhiều năm như vậy số lần vào bếp cũng không nhiều.
Không thể không nói, Mạt Lỵ thật sự vô cùng tri kỷ, lúc đầu khi quyết định đến nơi này ở lại đã xem như đang quấy rầy con bé, cô lại lớn hơn Mạt Lỵ mấy tuổi, thế mà lại để Mạt Lỵ chuẩn bị bữa sáng, thiệt là có chút kỳ cục?
"Không cần đâu." Hàn Vân Nguyệt nhìn Mạt Lỵ, ấm giọng cười nói: "Không phải hôm nay em còn có lớp học sao? Đừng bởi vì chị mà làm trễ nải chuyện của em."
Tất nhiên Khương Mạt Lỵ sẽ không chậm trễ, cô làm học sinh nhiều năm như vậy đều rất ít khi đến trễ.
Hàn Vân Nguyệt đến bên này công tác khẳng định cũng có người sắp xếp mọi chuyện.
Nếu cô quá nhiệt tình, nói không chừng cũng sẽ khiến chị ấy thấy áp lực nhỉ?
Sau khi Khương Mạt Lỵ ra cửa đi học, Hàn Vân Nguyệt nhìn xem cách bày trí trong nhà, trên tường phòng khách treo rất nhiều ảnh chụp, đều là ảnh Khương Mạt Lỵ đi du lịch, ở trong tấm ảnh, cô bé cười thật vui vẻ, giống như trên thế giới này không có chuyện gì