Nhà nào cũng có chuyện khó xử, đừng nhìn Khương Mạt Lỵ và Hoắc Giai Oái sống không buồn không lo, đó cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tinh anh cho nên trong vòng này không có người đần và ngu xuẩn.
Cũng trong năm nay, bỗng nhiên Hoắc Giai Oái có cảm giác nguy cơ, trước kia, cô chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, dù sao ông chủ của Hoắc thị là ba cô, cô lại là con gái duy nhất của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đến lớn đều được hưởng thụ những thứ tốt nhất.
Trong mắt người ngoài, tình cảm của ba và mẹ cô vô cùng tốt, anh cả cũng rất tốt với cô, cho nên cô đang cầm kịch bản của người chiến thắng.
Có lẽ là vào một ngày nào đó tự dưng đầu óc cô bỗng dưng thông suốt, cô không nhịn được nghĩ, khi ba cô về hưu thì ai sẽ là người tiếp nhận vị trí của ông ấy?
Bản thân Hoắc Giai Oái cũng không cần lo lắng cho tương lai sau này, dù sao cô là con cháu của nhà họ Hoắc, sau này khi phân chia tài sản thì sẽ được nhận bất động sản và cổ phần, từng đó đã đủ cho cô thoải mái sống hết đời.
Đồng thời với điều kiện của cô và địa vị của nhà họ Hoắc ở Cảnh Thành, cô tuyệt đối có thể gả cho một người môn đăng hộ đối.
Chưa kết hôn thì là thiên kim đại tiểu thư, sau khi kết hôn cũng là con dâu hào môn.
Nếu như cô thỏa mãn thì cuộc sống như vậy đã đủ khiến cô hài lòng.
Thử nhìn lại toàn bộ người trong vòng tròn này xem, có ai là người thật sự biết thỏa mãn để thấy hạnh phúc? Ngay cả người không tâm nhãn như Mạt Lỵ, chỉ sợ cũng không hài lòng với tình trạng lúc này?
Hoắc Giai Oái hy vọng sau này người thừa kế Hoắc thị là anh cả của cô, anh em cùng ba cùng mẹ thì sau này cô sẽ tìm được một đối tượng tốt hơn, sau này con của cô cũng sẽ có tiền đồ rộng mở.
Người nào ở Cảnh Thành mà không biết cô và anh hai không phải anh em cùng một mẹ, mặc dù quan hệ giữa cô và anh hai cũng không xấu, nhưng cũng không hề tốt, so với người lạ thì không tốt hơn bao nhiêu, sau này khi ba già rồi, nếu cô có chuyện gì thì anh hai sẽ ra mặt giúp cô sao? Cô sẽ hưởng thụ loại đãi ngộ có vinh cùng vinh sao? Rất khó.
Điều khiến Hoắc Giai Oái càng tức giận chính là, khi cô nói những lo nghĩ của mình cho mẹ nghe để bà ấy có thể giúp đỡ anh cả tranh giành quyền lực, nhưng mẹ cô lại nói, hai anh em cô không quan trọng bằng ba cô.
Mẹ cô nói: "Con để mẹ giúp anh con đi tranh giành gia sản? Giai Oái, con nên hiểu chuyện chút đi, bây giờ công việc của ba con đã rất bận, ngủ cũng không ngon cho nên chúng ta không cần gây nội chiến, như thế sẽ gây áp lực và phiền phức rất lớn cho ba con.
Về phần công ty thì anh trai con cũng đã đi làm, mẹ tin tưởng ba con, mặc kệ ông ấy quyết định như thế nào cũng có lý do cả, chúng ta chỉ cần nghe ông ấy an bài là được."
Nghe xem, đây là lời mà một người mẹ sẽ nói sao?
Hoắc Giai Oái đã nản lòng thoái chí, khi còn bé, lúc bị bệnh cô rất muốn có mẹ ở bên chăm sóc, nhưng khi vừa nghe nói ba cô đi công tác ở nước ngoài bị cảm, bà ấy một chút cũng không hề xoắn xuýt, lập tức bỏ cô đi tìm ba.
Nói tóm lại, đối với mẹ cô thì con cái không bằng chồng.
Cô không thể hiểu được, rõ ràng mẹ cô đã hơn bốn mươi tuổi, làm sao còn ngây thơ như vậy, những thứ nắm trong tay mới chân thực chứ, bây giờ khi bà ấy ra ngoài, mọi người nịnh bợ cũng chỉ vì chồng bà là Hoắc Giang Hoài thôi, sau này, khi ba cô đã về hưu, nếu như anh hai thượng vị, đúng là bọn họ sẽ không thiếu tiền, nhưng sẽ không thể nào tốt như bây giờ.
Rốt cuộc thì trong lòng mẹ hai anh em cô nặng bao nhiêu cân lượng chứ?
Nhưng mà cho dù cô có nhiều điều không hài lòng với mẹ thì cô cũng không muốn biểu hiện ra bên ngoài.
Cô chỉ có thể tự mình đi tranh.
Hoắc Giai Oái ngủ lại nhà của Khương Mạt Lỵ, trường học hai người một trước một sau cho nghỉ giáng sinh, cũng không khác nhau lắm, chỉ khoảng một tháng.
Nếu trong đầu đã có ý nghĩ to gan rồi thì cô sẽ bắt đầu hành động, Hoắc Giai Oái cùng Khương Mạt Lỵ nằm trên giường đắp mặt nạ, làm bộ lơ đãng hỏi: "Mạt Lỵ, muốn cùng tớ đi Cảng Thành chơi mấy ngày không? Dù sao cũng không có việc gì làm."
Khương Mạt Lỵ hoàn toàn động tâm, gần đây cô cũng không tham gia buổi tụ hội nào, bởi vì thời tiết ở Anh không tốt, cô cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, hoàn toàn không có thời gian thư giãn.
Chỉ do dự một lát cô lập tức sảng khoái đồng ý: "Được nha, nhưng mà cậu phải chờ tớ hai ngày nữa."
Quan hệ giữa Khương Mạt Lỵ và Hoắc Giai Oái vẫn rất tốt, cho dù cùng nhau nằm trên một chiếc giường đắp mặt nạ tâm sự cũng sẽ không thấy xấu hổ.
Mặc dù Hoắc Giai Oái có chút lòng riêng, nhưng nói chuyện một lát cũng không tự chủ mà đi nói chuyện bát quái với Khương Mạt Lỵ: "Cậu còn nhớ Chúc Tư Ninh không?"
"Chúc Tư Ninh?" Khương Mạt Lỵ nhớ lại một chút: "Có phải người đã sang nước ngoài sống với mẹ lúc học sơ trung không?"
Hoắc Giai Oái nhếch môi cười một tiếng: "Đúng vậy, mẹ cô ta cũng thật là lợi hại, rõ ràng sau khi chồng chết bà ấy đã kế thừa một số tiền lớn, nhưng bà ấy lại lấy đi nuôi đàn ông đến không còn một đồng.
Cậu đoán xem gần đây Chúc Tư Ninh đang đánh chủ ý vào người nào? Cô ta thế mà lại muốn trở thành chị dâu hai của tớ, đúng là cười chết người!"
Chị dâu hai? Vậy là có quan hệ với Hoắc Tự Hàn sao?
Khương Mạt Lỵ lập tức giữ vững tinh thần, mặc dù cô hơi khó chịu với chuyện bát quái này, nhưng vẫn giả bộ rất bình tĩnh hỏi: "Hả? Cô ta và anh hai cậu ở cùng một chỗ?"
"Làm sao có thể!"
Hoắc Giai Oái có chút kích động: "Nhà họ Chúc đều không còn gì, hiện tại muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị, nhà họ Hoắc của tớ cũng không phải nơi giúp đỡ người nghèo muốn trèo cao như vậy, loại người này làm sao có thể gả đến nhà tớ được chứ?"
Tình cảm của Hoắc Giai Oái với anh hai vô cùng phức tạp.
Sợ cũng có sợ, không thân cũng có không thân, cũng không hy vọng anh hai sẽ kế thừa công ty, nhưng trong lòng cô, anh hai là một đóa hoa lạnh lùng, cho nên chỉ có thể nhìn từ xa, còn loại người như Chúc Tư Ninh này, tiền không có, nhà cửa sa sút còn giả