Dương Trĩ ôm Trần Bách Kiêu một cái như thế rồi thôi, cũng chẳng nói gì với Trần Bách Kiêu, không giải thích cái “nhớ” của cậu có giống cái “nhớ” của anh không, nhưng Trần Bách Kiêu vẫn được hời rất nhiều.
Anh ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách thật lâu, tay hơi gập lại, vẫn trong tư thế ôm.
Mãi đến khi Dương Trĩ tắm xong đi ra, Trần Bách Kiêu mới đứng dậy, bối rối về phòng mình.
Đêm ấy Trần Bách Kiêu mất ngủ thật lâu, chỉ chợp mắt được một lát khi trời gần sáng.
Nhưng kỳ quái làm sao, anh không hề thấy váng đầu, lồng n.gực tràn trề một thứ năng lượng thần kỳ do cái ôm hôm qua của Dương Trĩ ban tặng.
Sáng nay, lúc Trần Bách Kiêu sắp đi, Dương Trĩ mới ra khỏi phòng.
Có lẽ cậu chỉ ra ngoài để uống nước, cậu đi được nửa đường thì thấy Trần Bách Kiêu đứng ở cửa, bèn quẹo lại, đứng trước mặt anh: “Cậu chuẩn bị đi làm à?”
“Ừ.” Trần Bách Kiêu cũng chẳng muốn đâu, nhưng không còn cách nào khác.
“Dự án này của bên mình xong rồi, mình có thể nghỉ ngơi một thời gian,” Dương Trĩ nói, “Nếu tối nay cậu muốn về nhà ăn cơm thì báo sớm với mình nhé.”
Trần Bách Kiêu gật đầu, ánh mắt Dương Trĩ nhìn anh lại như đang chờ đợi anh nói gì đó, anh đành gượng gạo bổ sung một câu: “Mình chắc chắn sẽ báo với cậu.”
Dương Trĩ nghe anh nói vậy, nhoẻn miệng cười, chào tạm biệt anh.
Trần Bách Kiêu thật sự nên đi rồi, anh mở cửa ra, không khí lạnh bên ngoài ùa vào, Dương Trĩ tựa cửa hỏi: “Sao thế?”
Trần Bách Kiêu lắc đầu, tay cuộn lại thành quyền, nói: “Mình cũng thấy hơi lạnh, liệu cậu có thể làm như hôm qua…” Anh ngẩng đầu, nhìn Dương Trĩ bằng ánh mắt vô cùng chính trực: “Cái kiểu…”
Anh còn chưa dứt lời, Dương Trĩ đã rướn người lên ôm anh.
“Được chứ,” Bàn tay Dương Trĩ vỗ về sống lưng Trần Bách Kiêu, “Cậu muốn thế này à?”
Cằm Trần Bách Kiêu có thể đặt đúng lên vai Dương Trĩ, anh chôn đầu vào đó, rồi kiềm lòng lại thả cậu ra.
“Cảm ơn,” Trần Bách Kiêu thoạt trông có vẻ vui hơn nhiều, “Mình đi trước đây.”
Mấy ngày nay team của Trần Bách Kiêu phải tiếp đãi một khách hàng đến từ Mỹ, chủ yếu là xử lý vài vấn đề liên quan đến bối cảnh của nhân viên.
Đại diện mà bên khách hàng cử đến tên là Charles, là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, chỉ biết nói bập bõm vài câu tiếng Trung, hơn nữa còn nói chẳng ra đâu với đâu.
Cách biệt ngôn ngữ không phải là vấn đề, thật ra Trần Bách Kiêu xử lý chuyện công việc rất mau, vấn đề là ở chỗ Charles vô cùng thích đi chơi, cứ nằng nặc bắt họ phải đi chơi chung.
Nhưng may thay mấy bữa nay trời mưa tầm tã, không triển khai được hoạt động ngoài trời, Charles đành phải dạo qua dạo lại trong các trung tâm thương mại.
Trần Bách Kiêu không rành chuyện chơi bời, nên giao cả cho Lý Dật Tư, nhưng bản thân anh cũng phải có mặt.
Charles tính tình cởi mở, anh ta với Lý Dật Tư nói huyên thiên mãi chưa hết chuyện.
Phần lớn thời gian Trần Bách Kiêu chỉ đi theo họ, chịu trách nhiệm mua cho Charles mấy món đồ anh ta thích bằng tiền của công ty.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Bách Kiêu đều không có mấy kinh nghiệm dạo phố.
Cha mẹ anh làm ngân hàng, bận tối tăm mặt mũi đủ bốn mùa trong năm.
Nếu Trần Bách Kiêu cần gì, thì hầu như toàn là cô giúp việc đưa tới đây.
Thi thoảng Trần Bách Kiêu cũng tự đi mua, nhưng vì anh chỉ chăm chăm hoàn thành mục đích của mình, nên cũng chẳng nán lại trung tâm thương mại bao lâu, vừa thấy đồ mình cần lúc đó là mua luôn, toàn bộ quá trình không tốn bao nhiêu thời gian cả.
Lên tới đại học, bọn con trai xung quanh yêu đương bồ bịch, bắt đầu đưa bạn gái đi dạo phố.
Trần Bách Kiêu chỉ chú tâm học hành, anh không hiểu kiểu ỡm ờ ám chỉ của người khác, hoặc giả anh không thèm để ý.
Sau khi đi làm anh lại càng chẳng có thời gian, Trần Bách Kiêu thậm chí còn thuê thêm trợ lý cho tiết kiệm thì giờ.
Mấy nay bị bắt đi chơi cùng, Trần Bách Kiêu dần tìm hiểu cấu trúc trung tâm thương mại một cách nghiêm túc, tình cờ bắt gặp một con thú bông cao đến cẳng chân mình trong tủ kính.
Lúc đi ngang qua lần đầu, Trần Bách Kiêu chỉ hơi nán mắt lại, lần thứ hai anh bèn ngắm nghía cẩn thận, lần thứ ba, đến cả Lý Dật Tư cũng phải qua hỏi anh: “Con nít trong họ nhà ông sắp làm tiệc sinh nhật à? Ông ngắm cái này lâu thế, tính mua hả?”
Trần Bách Kiêu gật đầu, nói: “Tính tặng Dương Trĩ.”
“Dương Trĩ?” Lý Dật Tư vừa cười vừa đi theo Trần Bách Kiêu vào cửa tiệm, “Ẻm thích kiểu này á?”
“Ừ.” Trần Bách Kiêu kêu nhân viên bán hàng gói một con mới lại, rồi mới bảo Lý Dật Tư: “Tôi đang thấy hơi khó xử.”
“Tại sao?” Lý Dật Tư kéo cà vạt, cùng đứng trước quầy thu ngân với Trần Bách Kiêu, chờ nhân viên cửa hàng gói quà.
Hai người họ đều rất cao, mặc comple khoác áo, cao ráo lừng lững, điển trai đẹp mã.
Họ cùng đứng trong tiệm, khiến bao kẻ phải liếc nhìn.
Trần Bách Kiêu trầm tư một lát, đoạn nói: “Không biết nữa.”
Có thể là bởi anh đột nhiên phát hiện, tình cảm không phải là một phần trong kế hoạch, cũng không thể trở thành một phần thuộc kế hoạch được.
Lát sau, Trần Bách Kiêu ôm con thú bông