Trần Bách Kiêu gọi dịch vụ lái thay, chẳng mấy chốc tài xế đã tới đón họ.
(Dịch vụ lái thay: Tại các nước như Trung Quốc, Hàn Quốc, người ta có dịch vụ gọi người lái hộ cho những người say xỉn, hoặc ốm đau không lái được.)
Rất nhiều người đứng chờ xe bên đường, Trần Bách Kiêu là kẻ rời đi đầu tiên.
Anh mở cửa sau cho Dương Trĩ để cậu lên trước.
Xe anh là xe việt dã, sàn xe rất cao.
Dương Trĩ chui nửa người vào trong, lúc thu nốt chân kia vào, chân cậu cọ qua bàn tay đang che chắn cho cậu của Trần Bách Kiêu.
Làn da cậu rất lạnh, còn buốt hơn cả gió rét.
Trần Bách Kiêu cau mày, đóng cửa xe rồi mới quay lại bảo Tần Vân Tiêu: “Bọn tao về trước.”
Tần Vân Tiêu ngơ ngác nhìn Trần Bách Kiêu đi vòng qua bên kia xe.
Dù gì lúc Dương Trĩ vừa mới đến, thoạt trông Trần Bách Kiêu chẳng có vẻ gì là mặn mà với cậu cả.
Xe đang bật điều hòa nóng, tuy không hiệu quả lắm, nhưng đã ấm áp hơn ngoài kia nhiều.
Dương Trĩ tựa lên ghế, cầm di động trong tay nhưng không xem, mắt hơi híp lại như đang buồn ngủ.
Cậu báo địa chỉ của mình cho tài xế, kéo áo khoác lại kín hơn.
Trong khung cảnh tối tăm, Trần Bách Kiêu nhìn avatar vừa xuất hiện thêm trong danh sách liên lạc của mình.
Ảnh đại diện của Trần Bách Kiêu là một cây bách, còn avatar của Dương Trĩ là một thằng bé đang ăn gì đó.
Qua phán đoán đơn giản, Trần Bách Kiêu cho rằng đây là một nhân vật truyện tranh, nhưng vì anh rất ít để tâm đến mảng giải trí này, nên không nhận ra đó là ai.
Dương Trĩ ngồi tựa rất gần anh, Trần Bách Kiêu bèn cúi đầu, đưa di động của mình qua, hỏi cậu: “Ảnh đại diện của cậu là gì thế?”
Dương Trĩ nghiêng đầu qua một tẹo để nhìn, phần tóc trên đỉnh đầu gần như dán vào cánh tay Trần Bách Kiêu, mang lại xúc cảm vô cùng ấm áp cho anh.
Cậu cười rất nhẹ, hỏi Trần Bách Kiêu: “Cái này mà cậu cũng không biết à?”
Giọng Dương Trĩ không có vẻ nhạo báng, mà chỉ mang nét nghịch ngợm mà Trần Bách Kiêu rất thích.
“Ừ,” Trần Bách Kiêu thành thật trả lời, “Không biết.”
“Đây là Shin – Cậu bé bút chì đấy,” Dương Trĩ lấy di động của mình ra, click vào album, chĩa màn hình cho Trần Bách Kiêu xem, “Cậu nhìn nè, toàn là ảnh bé nó đấy, cu cậu này có nhiều emoji hot lắm.”
Trần Bách Kiêu lướt qua vài lần, trả điện thoại lại Dương Trĩ, hỏi: “Sao cậu lại thích?”
“Vì đáng yêu mà,” Dương Trĩ nghiêng mặt nhìn Trần Bách Kiêu, “Cậu không thấy thế sao?”
Từ góc độ này, một nửa mặt cậu bị ép lại, phần má phồng lên kia thật sự hơi nhang nhác thằng bé trong tranh.
Dương Trĩ nói rất khẽ khàng, Trần Bách Kiêu gật đầu, đáp: “Giờ thì thấy rồi.”
Vẻ mặt anh vẫn bình thản, không thay đổi gì, anh lại nói: “Đúng là đáng yêu thật.”
Giờ đã muộn quá rồi, Dương Trĩ đẩy cửa xuống xe xong thì không cho Trần Bách Kiêu tiễn nữa.
Cậu đứng cạnh xe, nói chuyện với Trần Bách Kiêu qua ô cửa hạ nửa kính, ví dụ như hôm nay rất vui, không ngờ mình còn có thể gặp cậu.
Trần Bách Kiêu nghe xong, lại ấn nút cho kính xe hạ thêm chút nữa.
Anh vươn tay ra ngoài qua cửa sổ, kéo cổ áo len lên cho cậu.
“Về sau cậu có thể liên lạc với mình,” Trần Bách Kiêu nhấn mạnh, “Chuyện gì cũng được.”
Dương Trĩ ngửa mặt, cằm hơi ngước lên, giơ tay vẫy chào Trần Bách Kiêu.
Tài xế không rõ Trần Bách Kiêu đang nghĩ gì, nên nhanh chóng khởi động xe.
Bóng dáng Dương Trĩ chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng trở thành một điểm nhỏ mịt mù trong kính chiếu hậu xe.
Trần Bách Kiêu nắm tay lại, siết chặt chút hơi ấm còn vương vất từ Dương Trĩ, cho tới tận khi anh về đến nhà.
Trước khi đi ngủ, Trần Bách Kiêu đọc những tin tức hot trong ngày như thường lệ, để ý một vụ việc thương mại quốc tế vừa có kết quả trọng tài hôm nay.
Làm xong những việc này, anh mở WeChat ra, ấn vào avatar của Dương Trĩ.
Trần Bách Kiêu cũng chẳng định nhắn gì cho Dương Trĩ, anh chỉ muốn liếc một cái thôi.
Gặp được Dương Trĩ, có thể lấy được cách thức liên lạc với cậu, đã là món quà bất ngờ tuyệt vời nhất mà Trần Bách Kiêu nhận được hôm nay.
Vài phút sau, Trần Bách Kiêu phát hiện Dương Trĩ đăng một bài lên dòng thời gian, không có