“Cái gì cơ?” Trần Bách Kiêu ngơ ngẩn.
Mắt Dương Trĩ đỏ quạch, đuôi mắt rủ xuống, lúc nói chuyện cậu cũng chẳng dám nhìn Trần Bách Kiêu, chỉ cụp mắt thôi.
“Thì vừa nãy mình xem chỉ đường trên di động của cậu, thấy một tấm ảnh, có cậu và mẹ cậu, với cả một cô gái nữa…” Dương Trĩ nói đến đây, chính bản thân cậu cũng thấy mình trẻ con, “Dù sao thì…”
Trần Bách Kiêu nhanh chóng nhớ ra bức ảnh kia, giải thích với Dương Trĩ: “Cô gái đấy là mẹ mình đưa đến, là con gái của bạn mẹ mình.
Ăn xong mẹ mình bảo muốn chụp ảnh, mình cũng chỉ biết tên cô ấy thôi, thật đấy.”
Trần Bách Kiêu vuốt cằm Dương Trĩ, để cậu ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt cậu, lặp lại lần nữa: “Thật đấy, mình không lừa cậu, cậu không thích thì lát nữa mình sẽ xóa đi.”
Dương Trĩ rốt cuộc cũng thôi khóc.
Cậu gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào vai Trần Bách Kiêu, tay túm vạt áo anh.
Trần Bách Kiêu chậm rãi vỗ về sống lưng cậu, còn đưa tay vuốt gáy cậu, nói xin lỗi rất nhiều lần.
Sau một lúc lâu, Trần Bách Kiêu hỏi Dương Trĩ còn muốn quay lại không.
Dương Trĩ lắc đầu, lau nước mắt bằng tay áo mình.
Lau một lát, cậu lại nhấc cánh tay Trần Bách Kiêu lên lau, nghịch một lúc rồi cười.
“Không uống nữa,” Dương Trĩ nói, “Tụi mình về nhà đi.”
Cậu vừa nói vừa cười, mũi vẫn đỏ ửng.
Dưới ánh đèn tù mù của quán bar, Dương Trĩ tựa như một hòn ngọc quý đang tỏa sáng.
Chỉ mình Trần Bách Kiêu biết bản thân mình đang nghĩ gì, anh vuốt qua mặt Dương Trĩ bằng ngón cái, thấy cậu hơi híp mắt vào, thì lại nghĩ bụng không biết nên hôn cậu thế nào đây.
“Được,” Trần Bách Kiêu vừa nói, vừa ép dục vọng trong lòng xuống, “Chúng ta về nhà thôi.”
Vì thế Trần Bách Kiêu lấy lý do Dương Trĩ thấy khó chịu, quay về chỗ ngồi cầm đồ đạc của họ đi.
Các đồng nghiệp đều nhìn qua, quan tâm hỏi không có việc gì chứ.
Trần Bách Kiêu không giỏi nói dối lắm, nên chỉ lắc đầu rồi đi.
Dương Trĩ tháo hết khăn quàng cổ và áo khoác để lại quán bar, cậu chỉ mặc quần áo mỏng manh, đứng một mình ngoài cửa bar chờ Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu đưa quần áo cho cậu trước, quàng khăn cho cậu lúc cậu cúi đầu mặc áo.
“Lạnh thế này, cậu chờ mình bên trong cũng được mà.” Trần Bách Kiêu cau mày.
“Trong ấy bí lắm,” Dương Trĩ mặc quần áo xong xuôi, cũng chỉnh khăn quàng cho Trần Bách Kiêu, “Mình muốn ra ngoài đứng một lúc.”
“Thôi được.” Trần Bách Kiêu phát hiện mình luôn bó tay trước Dương Trĩ, vì nếu không phải chuyện gì cực kỳ tổn hại đến bản thân, Trần Bách Kiêu đều không ngăn Dương Trĩ làm.
Xe họ vẫn đậu ngay trước quán ăn, họ sóng vai đi bên nhau.
Lúc chờ đèn đỏ qua đường, Trần Bách Kiêu cảm thấy tay mình bị nắm lấy.
Anh cúi xuống thì thấy Dương Trĩ đang nắm tay anh.
“Muốn nắm tay cậu,” Dương Trĩ rướn lên, nói với anh, “Mình lạnh.”
Trần Bách Kiêu siết chặt tay Dương Trĩ thêm chút nữa, đáp ừ.
Họ nắm tay nhau bước về phía xe.
Tài xế lái thay đã tới, Trần Bách Kiêu đưa chìa khóa cho anh ta.
Đến tận lúc lên xe, tay họ mới rời nhau ra.
Họ cùng ngồi ở hàng ghế sau, Dương Trĩ cũng dựa sát vào anh.
Dường như cậu đột nhiên không thể rời xa Trần Bách Kiêu nổi, bất kể làm gì cũng phải ở sát bên anh.
Ô tô lăn bánh, ánh đèn phố xá lướt qua cửa sổ.
Dương Trĩ hơi mơ màng buồn ngủ, chậm rãi tựa đầu lên vai anh.
Ô tô rung lắc, Trần Bách Kiêu đưa tay giữ đầu cậu lại, Dương Trĩ bật cười, lại vùi mặt vào vai anh.
Trần Bách Kiêu đương nhiên rất thích sự ỷ lại của Dương Trĩ, nhưng đôi lúc anh lại nhớ tới người trong lòng mà Dương Trĩ từng nhắc đến, bắt đầu nảy sinh ảo tưởng bản thân anh chính là người này.
Sau khi về đến nhà, họ về phòng mình tắm rửa.
Trần Bách Kiêu tắm rất chậm, lúc anh sấy tóc xong ra khỏi phòng tắm thì thấy Dương Trĩ ôm theo con thỏ mà anh tặng cậu, đang ngồi trên giường anh.
“Sao thế?” Trần Bách Kiêu đi qua, phản ứng đầu tiên là chắc có chuyện gì rồi.
“Chẳng sao cả,” Dương Trĩ lắc đầu, thậm chí còn nhoẻn miệng cười, “Mình, mình qua chơi với cậu, không được sao?”
Trần Bách Kiêu nhìn cậu một lát, ánh mắt chậm rãi chuyển từ đăm đăm sang sâu thẳm.
Lát sau, anh mới nhận ra mình đã sơ ý, trái cổ lăn lên lăn xuống, anh lùi về đằng sau.
“Được,” Trần Bách Kiêu lôi chăn ra bọc người Dương Trĩ lại, “Nhưng cậu đừng để mắc cảm.”
Con thỏ to cộ kia được Dương Trĩ ôm trong lòng, nên kéo chăn hơi khó, Trần Bách Kiêu bèn hỏi cậu: “Cậu bỏ nó ra được không?”
Dương Trĩ vỗ đầu con thỏ, đáp được thôi, rồi khom lưng ôm nó đặt lên mép giường, bản thân cậu thì dịch đến cạnh Trần Bách Kiêu.
Họ đều chỉ mặc đồ ngủ, Trần Bách Kiêu không muốn mình có phản ứng không tốt gì trước mặt Dương Trĩ, nên vô thức né người ra.
Nhưng động tác này dường như lại khiến cậu tổn thương.
Dương Trĩ khựng lại, rũ đầu, lần tìm tay Trần Bách Kiêu, bắt đầu kể cho Trần Bách Kiêu mấy chuyện xảy ra khi anh không có nhà.
“Mình thử nấu một món mới, là đồ cay Tứ Xuyên, nhưng hơi cay, không biết cậu có ăn được không, bao giờ có cơ hội thì cậu ăn thử nha.
“Cắt video phiền quá, vất vả lắm mới quay xong mà còn phải cắt ghép nữa.
“Live stream mệt ghê ấy, bình thường cậu làm việc cũng mệt lắm đúng không?”
Cậu lải nhải rất nhiều, Trần Bách Kiêu mới muộn màng nhận ra có lẽ Dương Trĩ hơi say.
Bấy giờ anh mới ôm Dương Trĩ, để cậu tựa vào lòng mình.
“Cậu đi chỗ đấy có vui không? Trời có đổ tuyết không?” Dương Trĩ vừa hỏi, vừa giơ tay chạm vào cúc áo của Trần Bách Kiêu, như đang đùa nghịch vậy, chốc thì tháo lát lại cài.
“Có tuyết,” Trần Bách Kiêu nói, “Lạnh hơn chỗ chúng ta, nhưng mình thấy không vui bằng ở đây.”
Dương Trĩ cười, “Có thể là vì cậu không đi đâu chơi đấy.”
“Ừ.” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn tay cậu.
Sau một hồi im lặng, giọng điệu Dương Trĩ chùng xuống một chút, cậu bỗng nhiên nói: “Mình đã bảo là tối nay mình có chuyện muốn nói với cậu đúng không?”
“Ừ.” Trần Bách Kiêu hơi căng thẳng đáp lại.
Dương Trĩ rất ít khi nói với anh bằng thái độ nghiêm túc như thế, điều anh lo sợ là nhỡ Dương Trĩ nói cậu sắp đi, thì anh biết phải