Cậu bé ngồi trên giường, vừa gọi vừa vươn tay nhẹ nhàng đẩy.
Theo thời gian trôi qua, trong tiếng gọi đã dần mang theo âm thanh nức nở.“Tiểu Bảo, sao lại khóc vậy?”Liễu Nhất Nhất nghe nhầm tiếng gọi “dì nhỏ” thành “Tiểu Nhất” (*), suy nghĩ trong lòng theo bản năng cho rằng cậu bé này không biết lớn nhỏ, nhưng mà khi nghe được âm thanh nức nở, rốt cuộc cô vẫn quan tâm hỏi han một câu trước.(*) Dì nhỏ: 小姨 (xiǎo yí) đọc gần giống小一 (xiǎo yī)Có điều chờ đến khi cô mở to mắt ra, lại phát hiện ra người trước mặt không phải Tiểu Bảo, mà là một cậu bé xa lạ.Trong lúc lòng cô còn đang ngờ vực, cậu bé đã “Oa” một tiếng nhào vào ngực cô khóc lớn.Chuyện gì đang xảy ra vậy?Liễu Nhất Nhất nhíu mày, ngay sau đó cô lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cả người hơi cứng lại.Ngày hôm qua cô đã mang chút quà trở về thăm trại trẻ mồ côi, ai ngờ đâu ngay buổi tối trại trẻ mồ côi lại xảy ra hỏa hoạn, vì mải cứu nhóm Tiểu Bảo nên đến cuối cùng cô đã không thể chạy thoát ra ngoài...Đầu cô lập tức hơi đau nhức, không khỏi vô thức ôm chặt đứa bé vào trong lồ ng ngực, trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số hình ảnh.Trong khi Liễu Nhất Nhất đang tiếp nhận ký ức của chủ nhân thân thể này thì tiếng khóc lớn của cậu bé trong lòng cô cũng chậm rãi thu nhỏ lại.Nguyên chủ cũng có tên là Liễu Nhất Nhất, đứa nhỏ trong ngực cô tên là Liễu Húc, là cháu trai của vị chủ nhân thân thể này, hai người họ đang nương tựa vào nhau sống trong căn nhà được cho thuê trên tầng cao nhất khu chung cư.Hai kẻ một lớn một nhỏ này đều là những người số khổ, người lớn mồ côi cả cha mẹ từ năm mười mấy tuổi, thế mà hết lần này đến lần khác, người thân trong nhà còn chẳng đáng tin, vì thế cô ấy chỉ đành phải theo chân chị gái chạy từ quê nhà lên trên thành phố.
Chị gái của cô ấy, Liễu Phi Phi vừa mới trưởng thành đã phải bắt đầu đi làm kiếm