"Chăn cũng được phân cho lớp chúng tôi, ảnh chụp cũng đã dán lên, cô đừng nghĩ nữa.
" Cô giáo Vương cười nói.
Trẻ em nhà trẻ còn chưa biết chữ, dán ảnh là dán ảnh các bé ở những nơi như tủ sách, tủ chén, giá khăn mặt, để chúng phân biệt đồ đạc của mình.
Buổi sáng khi Húc Húc được Liễu Nhất Nhất đưa đến lớp, cô giáo Vương đã dán ảnh cậu bé lên.
Trưa hôm nay không chỉ có đồ ăn ngon, canh cũng đặc biệt ngon, trên cơ bản các thầy cô đều chạy tới lấy thêm đồ ăn.
Có lẽ là hiếm khi ăn cùng một bàn với nhiều người như vậy, sức ăn Húc Húc cũng rất tốt, đừng nói thêm nửa bát cơm, đồ ăn cũng ăn không ít, canh cũng ăn sạch sẽ.
Thậm chí nếu không phải Liễu Nhất Nhất thấy bụng nhỏ của nhóc đã phồng lên, nhóc còn muốn uống thêm chút canh.
Canh sườn bí đao xem như canh gia đình, bí đao màu xanh nhạt ở trong bát canh, rõ ràng là canh thịt nhưng thoạt nhìn lại càng nhẹ nhàng khoan khoái.
Một số giáo viên trong nhà trẻ ban đầu không thích bí đao, luôn cảm thấy nó nhạt nhẽo và vô vị không ăn vào được, nhưng hôm nay họ đã thay đổi ấn tượng về bí đao một chút.
Canh sườn bí đao thoạt nhìn thanh mát không dầu mỡ, ăn vào lại thơm ngon mười phần, bí đao mềm mà không nhũn, ăn có vị tươi mát, sườn càng mềm lại không bở.
"Cô đã ăn ba bát canh, không no sao?"Cô giáo Lữ cảm thấy mình uống hai chén cũng đã rất no, thấy đồng nghiệp lại thêm một chén thì trong lòng khâm phục.
Thực ra cô giáo Vương đã no rồi, nhưng cô