Bởi vì Liễu Húc đang ngủ trong phòng ngủ nên cô giáo Vương dứt khoát mang những gì cần làm vào trong cùng làm với cô.“Có phải lúc ở nhà cô đã rèn luyện thói quen trước khi vào nhà trẻ cho Húc Húc rồi không? Những em bé ngoan ngoãn biết tự ăn cơm, có thói quen ngủ trưa sẽ giúp chúng tôi bớt đi bao nhiêu việc.”Liễu Nhất Nhất nghe lời cô giáo Vương nói, hơi chột dạ thay nguyên chủ.Chuyện bé con biết ăn cơm đúng là do nguyên chủ từng dạy, còn phần ngủ trưa thì chỉ vì sau khi ăn trưa nguyên chủ sẽ bắt đầu làm việc, không rảnh chơi đùa với nhóc.
Nhóc con kia biết nếu muốn ở trong phòng thì không thể ồn ào, thế là nhóc nằm ở trên giường tự chơi đùa sau đó lăn ra ngủ, rồi cứ thế dần dần hình thành thói quen ngủ trưa.Đương nhiên, đối với vị nguyên chủ không rảnh chơi đùa cùng nhóc thì nhóc ngủ càng lâu càng tốt.
Dù sao cha mẹ biết bao nhiêu gia đình vì cuộc sống trọn vẹn cũng chưa chắc đã có thời gian làm bạn với con nhỏ.“Ở nhà tôi cũng không rèn luyện gì nhiều, chủ yếu do đứa nhỏ này rất ngoan.” Liễu Nhất Nhất sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, nghĩ đến chuyện có người nỡ đối xử như vậy với đứa nhỏ đáng yêu này, lòng bắt đầu chán ghét những người thân ở quê của nguyên chủ.“Quả thật rất ngoan, nếu năm nay lớp chúng ta có được những bé cưng ngoan như Húc Húc thì cho dù nằm mơ tôi cũng có thể cười tỉnh.”Liễu Nhất