Vì vậy khi giờ cơm vừa điểm, các giáo viên không cần người khác nhắc nhở, chẳng hẹn mà đều vội thu dọn đồ đạc đi ra khỏi lớp học.
“Thơm quá đi!”Vị trí lớp mầm 1 coi như gần quan được ban lộc.
Cô giáo Vương ngửi thấy mùi hương từ phòng bếp bay tới, dắt Húc Húc nói: “Đi thôi, chúng ta mau tìm dì nhỏ của con nào.
”Húc Húc đã sớm nhớ thương dì nhỏ nhà mình, nghe vậy vội nâng bước chân ngắn ngủn kéo cô ấy chạy đi.
Trước kia lúc ăn cơm các giáo viên đều phải luân phiên tới đây, có khi còn phải để một người đến nhận cơm trước, hai người còn lại xong xuôi công việc mới từ từ chạy tới.
Nhưng hôm nay ai nấy đều rất tích cực.
Mấy giáo viên ở tầng một vừa mới vào nhà bếp không bao lâu thì những giáo viên tầng trên cũng đi tới.
Đại sảnh trong nháy mắt đã náo nhiệt hẳn lên.
Liễu Nhất Nhất nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, may mắn mình là nhân viên phòng bếp, không cần chen chúc xếp hàng với họ.
Húc Húc vào đại sảnh nhìn thấy cô đã lập tức buông tay cô giáo Vương chạy tới, giang hai tay ôm lấy chân cô, có vẻ hơi quá dính người.
Liễu Nhất Nhất đưa tay sờ sờ đầu nhóc rồi vẫy tay với đám người cô giáo Vương: “Ở đây.
”Tuy rằng đám người cô giáo Lữ là giáo viên trong lớp chồi, nhưng bây giờ còn chưa đến thời gian khai giảng nên các cô ấy trông bé con hộ cô là vấn đề tình cảm cá nhân, dĩ nhiên cô phải gửi lời cảm ơn đến họ.
“Cám ơn Nhất Nhất.
” Cô Vương thấy cô chuẩn bị cơm nước trước hộ mình, tâm trạng rất vui vẻ.
Cô giáo Lữ