Edit: Pinkie
Với sự an ủi nhẹ nhàng của Giản Trăn, cuối cùng Tứ Nguyệt đã ngừng khóc. Cô cố gắng rời khỏi ngực anh, cúi đầu xoa xoa nước mắt trên mặt, sau đó xoay người bước vào nhà.
Giản Trăn thấy vậy cũng không nói gì, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng rồi đi phía sau giúp cô bung dù.
Cô gái nhỏ của anh hình như đang xấu hổ.
Vào phòng, Tứ Nguyệt chủ động nhận lấy cây dù trong tay Giản Trăn rồi thu dù lại, sau đó để lên trên kệ, rồi lại đưa tay cầm ly trà sữa đậu đỏ trong tay anh đặt lên trên bàn ăn, “Em đi làm bữa sáng cho anh.”
“Tứ Nguyệt!” Giản Trăn gọi cô.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh, “Làm sao thế ạ?”
“Bây giờ anh không nhậm chức, cũng không làm cảnh sát hình sự, sau này em sẽ không cần phải lo lắng cho anh nữa.”
“Dạ!”
“Anh để em phải đợi lâu như vậy, là anh không tốt.”
“Dạ!”
“Nếu như em không phản đối, anh muốn chào đón anh bước vào cuộc sống của anh, muốn em trở thành tương lai của anh.”
Tứ Nguyệt không trả lời trực tiếp, trái lại lại hỏi đối phương: “Nếu như em phản đối thì sao?”
“Phản đối vô hiệu, anh làm trễ nải em nhiều năm như vậy, nhất định phải phụ trách.”
Cô nghe xong thì lại dùng tay che mặt, nhưng mà lần này là vui vẻ cười hạnh phúc.
Giản Trăn cầm ly trà sữa ở trên bàn lên, cắm ống hút vào, đưa cho Tứ Nguyệt: “Vẫn còn nóng, em uống trước đi. Anh đi làm bữa sáng.” Trong tủ lạnh chỉ còn lại một ít mì, khoai tây và cánh gà. Anh lấy nguyên liệu nấu ăn ra, hỏi cô có đói bụng không?
Tứ Nguyệt cắn ống hút, lắc đầu với anh, một lúc sau mới nhả ống hút ra, hỏi anh: “Anh muốn ăn gì?” Kỹ năng nấu nướng của cô đều là học từ anh trong hai năm đi theo anh, vì thế cô rất mong chờ khi anh tự mình xuống bếp.
“Làm cánh gà hấp khoai tây nhé? Trong nhà có gạo nếp không?”
Tứ Nguyệt gật đầu, lại uống hai ngụm trà sữa rồi đi vào bếp phụ anh. Trước đây cô cũng từng chiên cánh gà, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cánh gà hấp. Sau khi vo gạo, cô nhìn chằm chằm nồi cánh gà đang ướp trên bếp.
“Cho một ít ớt khô, hoa hồi, quế, hoa tiêu, lá nguyệt quế vào gạo nếp, xào trên lửa