Người phụ nữ đeo kính râm chế giễu theo.
"Nghe thấy chưa, bảo anh cút xa một chút!"
Vương Đông Quân nhíu mày.
Đây chẳng phải là hiếp người quá đáng hay sao?
Anh còn định nói thì Hạ Niệm Chân nghe thấy ồn ào đã đi đến.
“Có chuyện gì sao?”
Mà cô gái kia nhìn thấy Hạ Niệm Chân lại bất ngờ không thôi.
Gì chứ? Sao có thể xinh đẹp như vậy?
Phụ nữ luôn là ghen tỵ như vậy.
Ngay khi anh chuẩn bị lên tiếng thì giọng nói quen thuộc vang lên.
;"Vương Đông Quân, anh đến đây làm gì?"
Anh cùng Hạ Niệm Chân nhìn lại, thấy Hứa Kỳ đi tới.
“Hạ Niệm Chân, em đi một mình là được, cần gì lôi tên này theo, nhìn xem…”
Hứa Kỳ ánh mắt rời đến trên người Hạ Niệm Chân, nhẹ nhàng nói.
Lúc này Vương Đông Quân mới nhớ lại, Hứa Kỳ này từng theo đuổi Hạ Niệm Chân nhưng không thành, có gặp qua một lần, chỉ là không còn để tâm.
Hứa Kỳ lại là con lớn của Hứa gia, xem như một thế gia có tiềm lực ở thành phố Hoa Hình.
Lại trùng hợp gặp nhau nữa rồi.
Hứa Kỳ đi đến trước mặt Vương Đông Quân, nhíu mày lại dạy bảo
"Anh nhìn đi, ăn mặc thế này? Còn không sợ bị hiểu lầm? Không trách người khác, chỉ trách bản thân anh thôi.
"
Vương Đông Quân im lặng.
"Lý Hải Quỳnh?"
Hạ Niệm Chân hơi sững sờ.
Lý Hải Quỳnh cũng là một người đẹp, vẻ ngoài cũng không tồi.
Lúc học cấp ba đã biết hút thuốc, đánh nhau, xăm mình, còn chơi với đám giang hồ bên ngoài.
Khi kiểm tra sức khoẻ thậm chí bị lộ ra chuyện từng mang thai.
Cũng xem như là một trong các hoa khôi của trường, cho nên chuyện kia cũng không mấy quan trọng.
Bởi vì bây giờ trên mặt Lý Hải Quỳnh không biết đánh lớp phấn, còn đeo kính râm, cho nên vừa nãy Hà Niệm Chân mới không nhận ra được.
"Khó trách là cậu, đã nhiều năm trôi qua…"
Hạ Niệm Chân không chịu được lẩm bẩm một câu.
Lý Hải Quỳnh trừng mắt.
"Cậu tới là được rồi, có cần đem đồ rác rưởi này tới không!"
Dù sao cả thành phố Hoa Hình ai không biết là Hạ Niệm Chân bị chỉ hôn cho một tên hèn mạt vô danh tiểu tốt.
Chỉ là người từng gặp qua, người chưa gặp qua Vương Đông Quân mà thôi.
Trong mắt bọn người thế gia mà nói, người như Vương Đông Quân chỉ đáng để họ chà đạp mà thôi.
Hứa Kỳ lên tiếng hoà giải.
"Hải Quỳnh, so đo với tên vô dụng này làm cái gì chứ, các bạn còn đang chờ ở bên trong để gặp hoa khôi đó!"
“Hạ Niệm Chân, em cũng vào đi.
”
Mà Vương Đông Quân nhìn một cảnh này có cảm giác Hứa Kỳ kia là đang nịnh nọt Lý Hải Quỳnh.
“Gì mà hoa khôi.
Cậu làm tôi ngại quá, đều là bà cô già cả rồi.
”
Nói thì nói như thế, nhưng nụ cười đắc ý trên mặt hoàn toàn không kìm lại được.
"Chà chà! Nếu cậu là bà cô già thì trên đời này sẽ không có cô gái nào trẻ tuổi cả!"
Hứa Kỳ nịnh hót, còn cố ý tới gần Lý Hải Quỳnh, cánh tay vuốt ve eo cô ta.
Mà cô ta chỉ hơi xoay eo chứ không từ chối.
Đây là làm cho Hà Niệm Chân xem mà thôi.
Nói thật, Hứa Kỳ không muốn dẫn Vương Đông Quân vào.
Nhưng dù sao buổi họp lớp này do anh ta tổ chức, cũng không thể đuổi đi.
Huống hồ, Vương Đông Quân lại là có danh nghĩa chồng Hạ Niệm Chân, càng không thể đuổi.
Mà Lý Hải Quỳnh bên này cố ý dùng bộ ngực cao ngất ngưởng ma sát lên cánh tay Hứa Kỳ, nũng nịu nói.
"Cậu xem đi, Hạ Niệm Chân có đôi có cặp, tớ cũng thấy cô đơn nha?"
Cô ta õng ẹo nói ra một câu, kỳ thật là đang hướng về Hạ Niệm Chân chê cười lấy phải tên chồng hữu danh vô thực.
Hứa Kỳ híp mắt hưởng thụ.
Nghĩ lại, dẫn Vương Đông Quân vào, cố ý dùng lời lẽ chế giễu cậu ta cũng có thể tôn bản thân mình lên.
Cũng không lỗ!
Thế là anh ta quay đầu nói với Vương Đông Quân.
"May