Hạ Lâm Hà nghe Vương Đông Quân nói những lời này thì chột dạ.
Cô ta cảm giác như những suy nghĩ của mình đều bị Vương Đông Quân nhìn thấu.
Loại cảm giác này rất khó chịu, đã vậy Hạ Lâm Hà không làm bộ nữa, mặt mũi dữ tợn, quát.
"Vương Đông Quân! Hôm nay món nợ này sớm muộn gì tôi cũng tìm anh để trả!"
Vương Đông Quân tỏ ra không có gì to tát.
"Tôi chờ cô bất cứ lúc nào!"
Sau đó, Hạ Lâm Hà đúng là nói được làm được.
Cô ta ôm thùng rác, tự quay video nói.
"Tôi là..là rác rưởi!"
Vương Đông Quân nhíu mày một cái.
"Quyến rũ lên! Thù sâu hận lớn lắm mà."
Hạ Lâm Hà giật khóe miệng, hung hăng nhìn Vương Đông Quân chằm chằm.
Sau đó nũng nịu.
"Tôi là rác rưởi...!"
Trong lúc Hạ Lâm Hà đang tự sướng, Vương Đông Quân cũng giúp cô ta quay lại một đoạn.
Toàn bộ quá trình này thu hút rất nhiều người đi đường đứng lại chỉ chỉ chỏ chỏ.
Tuy nhiên họ đều bị nhân viên bảo vệ cản lại, không thể đến gần.
Mất hơn một phút để quay.
Cuối cùng cũng quay xong.
Vương Đông Quân cầm điện thoại của Hạ Lâm Hà, lưu đoạn video thú vị dài hơn vài chục giây, bảo Hạ Lâm Hà đăng nhập vào tài khoản của mình và đăng đoạn clip này lên Tiktok và Reel.
"Nhớ kỹ, hông được xóa đoạn video này.
Nếu không, tôi sẽ đăng đoạn video mà tôi đã quay, hiểu chưa?"
Vương Đông Quân cảnh cáo.
"Không cần nhắc!"
Hạ Lâm Hà rất muốn nhào tới đánh Vương Đông Quân một trận.
Hạ Niệm Chân thấy mọi người xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, kéo ống tay áo Vương Đông Quân.
"Chúng ta mau đi thôi!"
"Được!"
Vương Đông Quân bị Hạ Niệm Chân kéo lên xe.
Khởi động xe rời khỏi chỗ đó.
Đội trưởng đội bảo vệ cũng dẫn theo bọn đàn em trở về phòng bảo vệ.
Đám đông vây xem vẫn chưa thỏa mãn giải tán.
Chỉ còn lại Hạ Lâm Hà ngồi xổm với hai thùng rác hai bên.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân, cắn răng nói.
"Đôi vợ chồng chó chết mấy người cứ chờ đó! Hạ Lâm Hà tôi chắc chắc sẽ khiến hai người hối hận! Chết không có chỗ chôn!"
...
Hạ Niệm Chân trên xe.
Vương Đông Quân ngồi cạnh ghế tài xế, hai tay ôm ót, trong xe có một mùi hương dễ chịu, rất thoải mái.
Trước đây lúc ở rể nhà họ Hạ, chiếc xe này là vợ chồng Hạ Đường mua cho Hạ Niệm Chân làm của hồi môn.
Nhưng chiếc xe này Vương Đông Quân chưa từng có tư cách ngồi nó.
Nói chi là ngồi ở ghế phụ như bây giờ.
Vì vậy, dù đã kết hôn ba năm, nhưng Vương Đông Quân luôn chạy chiếc xe điện của mình.
"Anh trở thành đội trưởng đội bảo vệ của Công ty Minh Khuê sao không nói với tôi một tiếng?"
Hạ Niệm Chân nghi ngờ hỏi.
Nghe thấy Vương Đông Quân làm đội trưởng đội bảo vệ của công ty Minh Khuê cũng làm cô kinh ngạc.
Công ty này dù sao cũng là của nhà họ Vương, đãi ngộ vô cùng cao, lương bảo vệ còn cao hơn lương vị trí cô đang làm.
So với công việc nhân viên bán hàng thì vị trí này khá tốt.
Tuy vẫn cách xa sự mong đợi của Hạ Niệm Chân, nhưng bây giờ cô cũng có chút hài lòng!
"Anh mới đổi hai ngày nay, muốn tạo bất ngờ cho em nên không nói!"
Hạ Niệm Chân nghĩ tới cái gì đó.
"Bạn anh giúp sao?"
Nghe vậy, Vương Đông Quân giật mình nhíu mày.
Cô gái nhỏ này đúng là suy nghĩ cẩn thận mà!
Cũng may anh đã có chuẩn bị, cười miễn cưỡng hỏi lại.
"Có lẽ vậy!"
Hạ Niệm Chân quay qua liếc Vương Đông Quân một cái, lắc đầu.
"Công ty Minh Khuê là công ty lớn, chúng ta nên cảm ơn họ.
"
Dừng một chút, cô lẩm bẩm một mình.
"Tại sao Mạc Huy lại giúp tôi?"
Vương Đông Quân ngồi bên cạnh, khóe môi nhếch lên, không