Trên đường phố Hoa Hình.
Vương Đông Quân chở Mai Tử Yên trên chiếc xe điện chạy như điên.
Tên Vũ cùng Đình Lân vừa xảy ra xung đột, trong nháy mắt, Vương Đông Quân đã kéo Mai Tử Yên chạy thoát.
Mai Tử Yên ôm eo Vương Đông Quân, mái tóc cô bồng bềnh bay trong gió.
"Nhanh hơn đi!"
Vẻ mặt Vương Đông Quân tối đen.
"Vận tốc của xe điện chỉ có thế thôi, tôi không muốn bị cảnh sát giao thông bắt lại đâu!"
"Nhát gan!"
Mai Tử Yên liếc mắt.
"Dừng lại!"
Vương Đông Quân thấy chạy lâu như vậy rồi cũng không ai đuổi theo, đã an toàn rồi.
Anh lập tức dừng xe lại.
Mai Tử Yên xuống xe, vuốt lại mái tóc bù xù.
"Không phải anh là chủ công ty rồi sao, sao còn sợ hai người họ?"
"Tôi không muốn làm cho mọi chuyện trở nên phiền phức.
Hơn nữa, đôi khi tỏ ra yếu đuối với kẻ địch sẽ mang lại những lợi ích bất ngờ!"
"Tùy anh vậy!"
Vương Đông Quân nhìn xung quanh.
"Vừa rồi tôi không ăn nhiều thịt nướng, bây giờ bụng trống rỗng, chúng ta đi đâu ăn đi?"
Mai Tử Yên suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt sáng lên.
"Nếu không thì anh tới nhà tôi đi, tôi nấu cho anh ăn!"
"Như vậy không hay lắm thì phải?"
Vương Đông Quân hơi xấu hổ, gãi đầu một cái.
Mai Tử Yên bước lên một bước, gần mặt Vương Đông Quân.
Cô ấy nhìn chằm chằm Vương Đông Quân, cười xấu nói.
"Sao? Sợ?"
"Có làm sao!"
Đối với những chuyện như vậy, Vương Đông Quân không thể nhận thua, mạnh miệng nói.
"Tôi chỉ sợ gây phiền phức cho cô thôi!"
Khuôn mặt Mai Tử Yên tươi cười.
"Có gì phiền đâu chứ! Nấu một bữa cơm thôi mà! Mau đi thôi! Về nhà tôi!"
Vương Đông Quân không thể làm gì hơn nữa, đành phải lên xe chở Mai Tử Yên về hướng nhà của cô ấy.
Vài phút sau.
Hai người đã tới nơi.
Họ đi mua đồ ăn trước, sau đó đến nhà Mai Tử Yên.
Nhà của Mai Tử Yên là ngôi nhà cổ được xây vào thập niên 90 với các bậc thang, có sáu tầng.
Cô mở cửa.
Đập vào mắt chính là hai phòng ngủ và một phòng khách, căn nhà không rộng lắm.
Các thiết bị vật dụng trong nhà đều đơn giản.
Mai Tử Yên vỗ ót Vương Đông Quân.
"Thế nào? Nhà tôi nhỏ quá không muốn vào?"
Vương Đông Quân liếc mắt.
"Sao có thể như thế chứ!"
Trong lòng anh rất quý trọng sự thẳng thắn của Mai Tử Yên.
Dù sao thì đối với một cô gái, lòng tự trọng cũng rất cao.
Có thể nói đùa về gia cảnh nghèo khó của mình là điều mà không phải cô gái nào cũng có thể làm được.
Vương Đông Quân cởi giày bước vào nhà.
Mai Tử Yên tiện tay cởi áo khoác ra ném trên ghế sofa, một cảnh tượng thật bắt mắt.
Vương Đông Quân lúng túng ho khan.
"Cô muốn làm gì?"
Vẻ mặt Mai Tử Yên như không có chuyện gì.
"Đi tắm! Sao hả? Anh cũng muốn vào?"
Vương Đông Quân xua tay liên tục.
"Khụ khụ! Thôi đi! Cô cứ đi tắm, tôi sẽ đi rửa rau!"
Anh cầm túi đồ ăn dưới đất lên vội vàng chạy vào bếp.
Mai Tử Yên cười ngả nghiêng.
"Ha ha ha! Không có gì thú vị!"
Cô ấy xoay người bước vào phòng vệ sinh.
Rửa mặt!
Nửa tiếng sau.
Vương Đông Quân đã rửa rau xong, anh ngồi trên sofa chơi điện thoại.
"Vương Đông Quân! Giúp tôi một chuyện!"
Trong phòng vệ sinh, Mai Tử Yên đột nhiên hô to.
"Làm gì?"
"Lúc này vào phòng vê sinh vội quá, quên mang theo đồ lót.
Anh lấy giúp tôi, ở ngăn cuối cùng tủ quần áo trong phòng ngủ!"
"???"
Vương Đông Quân tưởng mình nghe nhầm.
"Không phải cô đang đùa tôi đó chứ?"
Mai Tử Yên không đủ kiên nhẫn.
"Mau đi đi, đừng có như đàn bà vậy, chỉ kêu cậu lấy dùm đồ lót, chứ đâu kêu anh làm gì khác, căng thẳng làm cái gì?"
Cô gái này đã nói như vậy.
Đàn ông như Vương Đông Quân cũng không nên rầu rĩ.
Chỉ có thể khó xử đi vào phòng ngủ của Mai Tử Yên.
Phòng ngủ Mai Tử Yên tương đối sạch sẽ, không giống phòng ngủ của Hạ Niệm Chân chỉ toàn mỹ phẩm.
Chỉ có điều ở đây, trên tường dán rất nhiều tranh ảnh yêu thích của cô.
Vương Đông Quân cũng không nhìn quá lâu.
Anh kéo ngăn cuối cùng của tủ quần áo, bên trong rất ngăn nắp, đủ loại vật nhỏ đầy màu sắc.
Một mùi thơm nhàn nhạt bay quanh.
Ực!
Yết hầu Vương Đông Quân không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Mặc dù là người đã có gia đình nhưng đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này.
Hơn nữa Hạ Niệm Chân tuyệt đối không cho mình đụng vào đồ lót