Hỗn hợp của bia với đá vụn chảy xuống đầu Đình Lân vào trong cổ áo.
Cái lạnh cóng thấu xương khiến người anh ta run như cầy sấy, răng trên răng dưới va vào nhau.
Dưới chân đau nhức, đỉnh đầu bị đổ bia lạnh! Đình Lân chưa bao giờ chịu sỉ nhục trước mặt nhiều người như thế!
Nhất là khi mới một giờ trước đây, anh ta còn đang nhục mạ Từ Thanh Huy!
Mà giờ phút này, lại đến lượt chính bản thân anh ta!
Loại cảm giác tương phản này làm anh ta muốn kháng cự!
Ngẩng đầu lên, trên trán anh ta nổi đầy gân xanh, quát ầm lên.
“Vương Đông Quân! Hôm nay Đình Lân tao nhớ kỹ tất cả những gì mày đã làm! Chỉ cần cho tao một cơ hội, tao sẽ không bỏ qua cho mày, mày nhất định chết không có chỗ chôn!”
Sắc mặt Vương Đông Quân không hề dao động, mở miệng nói.
“Hiện tại tôi cho anh cơ hội, gọi điện thoại đi!”
“Hả?”
Vẻ mặt của Đình Lân hơi giật mình, anh ta không hiểu rõ ý câu nói của Vương Đông Quân.
Vương Đông Quân xoay người, ngồi ở trên sofa, nói tiếp.
“Cho anh một tiếng đồng hồ, anh có thể điều động hết viện binh và tài nguyên của mình! Vương Đông Quân tôi ở đây chờ anh trả thù!”
“Mày… mày không phải đang gạt tao đấy chứ?”
Vẻ mặt Đình Lân đầy nghi ngờ.
Dựa theo logic thông thường, anh ta rơi vào tay Vương Đông Quân, nhất định tên đó sẽ cố gắng để chuyện này không bị lộ ra ngoài, sợ bị Đình gia biết được.
Hiện tại lại cho mình gọi điện thoại liên hệ với người khác.
Không thể tưởng tượng được!
Vương Đông Quân cầm bật lửa ở trên bàn, châm một điếu thuốc lá, nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Tôi không có thời gian để để lừa một tên ngốc tự cao tự đại như anh.
Bởi vì mặc kệ anh có viện binh hay không, nhiều hay ít đi chăng nữa…”
Anh dừng lại, ánh mắt tàn nhẫn rơi vào trên người Đình Lân.
“Câu nói đầu tiên tôi khi bước vào cửa ‘Hãy chuẩn bị sẵn tâm lý cho sự sụp đổ của Đình gia đi!’”
“Được được!”
Đình Lân nghiến răng nghiến lợi, gật đầu nặng nề.
“Vương Đông Quân, mày cứ tiếp tục khoe khoang đi! Vì mày đã cho ta cơ hội gọi viện binh! Cũng đừng trách ông đây làm thật!”
Anh ta lấy điện thoại di động ra và bấm gọi.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
Đình Lân nắm lấy cọng rơm cứu mạng, vội vã nói.
"Cha! Con đã bị bọn này bắt! Ba mau đến cứu con! Là ai? Là Vương Đông Quân, đứa con rể rác rưởi của Hạ gia với Dương Kỳ! Cha cũng đừng hỏi nhiều nữa, mau đến cứ con đi.
Ngay ở Khu nhà hàng Liêm Thông! Chậm thêm nữa sẽ không gặp được con trai cha đâu! "
Cúp điện thoại.
Anh ta cười chế nhạo, tính trước kỹ càng nói.
“Vương Đông Quân! Hiện tại còn nghĩ kỹ mà xin lỗi tôi đi, bằng không lát nữa…”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Vương Đông Quân cắt ngang.
“Còn một tiếng nữa là cha anh tới.
Không bằng bây giờ chúng ta chơi với cậu chủ Đình để không khí sôi động lên!”
Nhìn vào đôi mắt u ám không có ý tốt của Vương Đông Quân.
Trong tiềm thức Đình Lân rùng mình, trong lòng có một loại linh cảm cực kỳ xấu…
Lúc này, trong phòng của một khách sạn cao cấp ở Hoa Hình.
Ầm!
Đình Thanh đập bàn, trầm giọng nói.
“Mẹ kiếp! Dám động con trai Đình Thanh tao, chán sống rồi à!”
Một cô gái với dáng người lẳng lơ đang ngồi trên đùi Đình Thanh.
Muốn nâng ly chúc mừng ông ta thì bị tiếng quát này làm cho thân thể khẽ run rẩy.
Rượu đỏ ở trong ly vô tình tràn ra quần áo của ông ta!
“Mắt cô mù à!”
Đình Thanh tát cho cô ta một cái khiến ả ngã xuống đất.
Cô ta quỳ xuống đất sợ hãi đập đầu.
“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”
“Cút!”
Đình Thanh một cước đá cô gái cút đi, sau đó lấy đồ ăn trên bàn ném vào người cô gái.
Cô gái ôm đầu lăn lộn, hét lên thảm thiết.
Những cô gái gọi còn lại trong phòng đều câm như hến, cúi đầu không dám nhìn nhiều hơn.
Đình Thanh là khách quen của khách sạn họ, nổi tiếng là háo sắc.
Lần nào đến ăn cũng phải gọi mấy cô gái xinh đẹp phục vụ.
So với háo sắc thì lão ta nổi tiếng hơn tính khí bạo lực của mình.
Mỗi khi tâm trạng không vui, lão ta lại đánh đập, mắng mỏ các cô gái.
Nửa năm trước, trong một bữa ăn nào đó, một cô gái mới tới đã lỡ lời, bị Đình Thanh tức giận đánh gãy hai chân!
Tàn tật suốt cả đời!
Nhưng không ai dám nói gì cả!
Tại sao ư?
Vì Đình Thanh có tiền, là một nhân vật lớn ở thành phố Hoa Hình, các cô gái dựa vào thân thể kiếm tiền ở dưới đáy xã hội nào dám oán hận chứ?
Ngay cả