Tạ Nam.
Là con trai độc nhất của Tạ Hải, là một thương nhân có năng lực ở giới thương nghiệp Hoa Hình.
Đều có mặt ở ba giới: chính trị, kinh tế, giang hồ.
Cái gì mà Đình gia, cái gì mà Bùi Văn, gì mà nhà họ Trần, khi Tạ Nam xuất hiện, tất cả thực sự đều không đáng nhắc tới.
Nên sự xuất hiện của cậu đã gây ra sóng to gió lớn.
Dù sao thì những năm gần đây trọng tâm toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Hồng Phong đều đưa ra tỉnh ngoài để hoạt động, thậm chí là thị trường nước ngoài.
Đúng là như vậy, người Tạ gia rất ít khi lộ mặt ở nơi công cộng ở Hoa Hình.
Lúc này, Đình Thanh thấy gặp được Tạ Nam là cơ hội tốt trăm năm khó gặp.
Nếu có thể lấy được thiện cảm thì tất cả tổn thất vừa rồi đều là chuyện nhỏ.
Nghĩ vậy, Đình Thanh là người đầu tiên đứng ra, vẻ mặt nịnh nọt, khom lưng nói.
“Cậu Tạ, xin chào.
Không biết cậu có còn nhớ rõ tôi không, tôi là Đình Thanh.
Năm ngoái ở hội nghị thương nghiệp của Hoa Hình đã may mắn gặp mặt cậu.
Ha ha.”
Thấy thế, Bùi Văn cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế.
Gương mặt vốn tràn đầy dữ tợn, quay ngoắt tỏ ra tươi cười như hoa cúc.
“Ha ha.
Tôi là Bùi Văn, nghe danh của cậu Tạ đã lâu, hôm nay gặp được, quả thực không giống người thường.”
Đối mặt với sự nịnh hót của hai người, vẻ mặt của Tạ Nam vẫn như thường, nhàn nhạt đáp lại.
“Hai người cũng là hai nhân vật rồng phượng của Hoa Hình chúng ta, họ Tạ tôi đã nghe danh từ lâu, hai vị cũng không cần phải khiêm tốn như vậy.”
Những lời này làm Đình Thanh và Bùi Văn mừng như điên trong lòng, thậm chí có chút lâng lâng.
Nghe thấy chưa?
Nhân vật lớn như Tạ Nam thể hiện sự coi trọng với họ, cho dù sau này giả dạng thành ăn trộm thì cũng là ăn trộm có chút mặt mũi.
Đương nhiên, vẻ mặt vẫn khiêm tốn nói.
“Đâu đâu, là cậu Tạ quá khen.”
“Kể từ khi cậu Tạ xuất hiện thì Bùi Văn tôi chỉ là một con chuột nhỏ mà thôi, không đáng giá nhắc tới.”
Lần này, Tạ Nam chỉ cười nhàn nhạt không tiếp tục đề tài này nữa, mà hỏi sang chuyện khác.
“Tôi có một thắc mắc, đã trễ thế này mà hai người còn tụ tập ở chỗ này, là muốn làm gì?”
Ánh mắt Đình Thanh sáng lên, nghĩ thầm đúng lúc không có cách nào tiêu diệt Vương Đông Quân, dù Bùi Văn có bằng lòng giúp đỡ nhưng phải trả cái giá quá lớn.
Lúc này, nếu như mượn cơ hội này để mượn Tạ Nam ra tay giúp đỡ.
Chỉ một câu nói của anh ta, chắc chắn Trần Minh sẽ không giúp Vương Đông Quân nữa.
Đến lúc đó chuyện giết Vương Đông Quân chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Như vậy có thể giúp mình tiết kiệm được một số tài sản lớn.
Nghĩ vậy, Đình Thanh không trì hoãn một giây nào, vội vàng trả lời Tạ Nam.
“Cậu Tạ, chuyện là như vầy, thằng rể vô dụng của Tạ gia có thái độ làm người phách lối, ngạo mạn, mấy ngày trước ra tay cầm bình rượu vang đập con nhà người ta bị thương không nói, hôm nay lại tiếp tục tìm tới cửa, đánh bảo vệ bị thương, lại làm con tôi…”
Nói xong, lão tiện tay chỉ vào Đình Lân trên vách tường phòng bao.
“Cậu xem, đây là thủ đoạn của thằng nhãi Vương Đông Quân này.
Đình Thanh tôi mấy năm nay buôn bán luôn cẩn trọng dè dặt cũng là người hiền lành, không tranh không cướp, vậy mà không thể nào tránh được loại hành vi to gan lớn mật của tên cầm thú này.
Mong muốn cậu Tạ có thể xét đến địa vị của chúng tôi trong giới thương mại Hoa Hình mà nói giúp chúng tôi, Đình Thanh tôi vô cùng cảm kích.”
Nói đến đây, Đình Thanh còn nháy mắt mấy cái, cố gắng chảy ra mấy giọt nước mắt để chứng tỏ sự khó khăn tủi nhục của mình.
Trong lòng càng tán thưởng mình cơ trí.
May mà mình không cứu con trai sớm, nếu không tuồng vui này cũng không thể diễn thành công như vậy.
Về phần Bùi Văn, gã nghe thấy những lời này của Đình Thanh, không khỏi bĩu môi.
Tên khốn kiếp này, nắm bắt được cơ hội tốt thì lập tức ném lời hứa với ông đây ra sau đầu rồi.
Nhưng vì có Tạ Nam ở đây, gã không dám đứng ra nhiều chuyện.
Chỉ có thể giả câm điếc mà