Tại phòng họp nằm trên lầu mười của tòa nhà công ty bất động sản Vạn Lộc, đám người nhà họ Hạ và nhà họ Văn nối đuôi nhau vào.
Họ tới sớm năm phút, vẫn chưa trễ giờ.
Người nhà họ Hạ ngồi vào dãy ghế bên trái.
Bấy giờ, bà lớn nhà họ Hạ vẫn còn cục tức chưa nuốt xuống được, đanh mặt mắng: “Thứ ăn cây táo rào cây sung đáng chết này, nhà họ Hạ chúng ta gây ra tội tình gì mà phải rước về loại cháu rể thế này.”
Hạ Huy gật đầu đón ý: “Bà nội nói rất đúng, cái thứ làm được chút chuyện đã ăn cháo đá bát, sớm mượn gì Hạ Huy này cũng sẽ ra tay xử đẹp nó.”
Bấy giờ, Hạ Điệp lại bĩu môi dời mục tiêu công kích sang người khác: “Ha ha.
Cháu nghĩ chắc chắn những việc Vương Đông Quân làm hôm nay đều do người nào đó bảo anh ta đấy.”
Nói xong cô ta lại nhìn Hạ Niệm Chân, chẳng cần nói rõ cũng biết cô ta đang ám chỉ ai.
Hạ Hưng lạnh mặt hỏi Hạ Niệm Chân: “Có phải cô là người bảo Vương Đông Quân chặn đường không cho ai lên rồi rao giá trên trời với cả người nhà không?”
Hạ Niệm Chân chưa kịp lên tiếng thì bà Trần Đạm Nhã đã trợn mắt nói: “Nói linh tinh cái gì thế? Hạ Niệm Chân nhà chúng tôi là loại người như thế ư? Có ý kiến hay khó chịu gì thì cứ tìm Vương Đông Quân tính sổ, đừng ném đá lên người Hạ Niệm Chân nhà chúng tôi.”
“Thế cô giải thích xem tại sao Vương Đông Quân chỉ lấy tiền chúng tôi mà không lấy tiền gia đình cô?” Hạ Hưng cứ nắm chặt không chịu buông.
Trần Đạm Nhã đập bàn bắt đầu khóc lóc om sòm ỏm tỏi lên: “Tôi không lấy tiền của thằng đó là phước ba đời nhà nó rồi, nó dám đòi tiền chúng tôi ư? Thế giới này đảo lộn hết rồi.”
“Vấn đề này…” Hạ Hưng nghẹn họng không biết nói gì.
Mấy năm sau khi Vương Đông Quân kết hôn với Hạ Niệm Chân, Trần Đạm Nhã dùng thái độ gì để đối xử với anh đều lọt vào mắt người nhà họ Hạ.
Đi làm mấy năm nay, bao nhiêu tiền cũng giao hết lên cho bà.
Thậm chí có lần em gái Vương Đông Quân xảy ra tai nạn giao thông, tiền bảo hiểm chi trả cũng bị Trần Đạm Nhã lấy mất.
Nếu suy nghĩ kỹ thì hẳn là Vương Đông Quân không dám đòi tiền Trần Đạm Nhã.
Cuối cùng Hạ Hưng đành phải nghẹn một đống lửa giận, không cam tâm ngồi xuống định bụng tìm cơ hội dạy dỗ Vương Đông Quân một trận ra trò.
Những điều vừa diễn ra khiến Hạ Niệm Chân hơi bất ngờ, mẹ cô lại đứng ra nói đỡ cho cô và Vương Đông Quân?
Nhưng suy nghĩ đó vừa hiện lên chưa tới ba giây thì Trần Đạm Nhã đã ghé tai cô nhắc nhỏ: “Hạ Niệm Chân à, lúc nãy thằng rác rưởi Vương Đông Quân vừa mới ngốn được mấy tỷ bạc đấy.
Con phải tìm tất cả mọi cách giành số tiền đó về tay mình trước khi ly hôn nghe chưa.
Không được cho nó một đồng xu cắc bạc nào cả.”
“Mẹ à, mẹ muốn…” Hạ Niệm Chân ngơ ngác nhìn bà.
Trần Đạm Nhã khẽ quát: “Bảo cô làm thì cô cứ làm đi.
Nếu cô không chịu làm thì sớm muộn gì tôi với cha cô cũng sẽ giành lấy số tiền đó.
Nhất định không được để thằng rác rưởi đó kiếm hời.”
Hạ Niệm Chân thở dài thườn thượt, cạn lời chẳng biết phải nói gì.
Lại bàn đến tập đoàn Văn Đình ngồi ngay đối diện, mặt mũi người nào người nấy đen như nhọ nồi.
Văn Thư cắn răng lẩm bẩm: “Tên Vương Đông Quân chết tiệt đó, không một ai đụng đến tôi ở cái đất Hoa Hình này có được kết cục tốt cả.”
Cô ta lấy điện thoại di động ra bắt đầu gửi tin nhắn vào nhóm cậu ấm cô chiêu cực kì thân thiết với mình ở thành phố Hoa Hình: “Này mọi người, anh chị em bạn dì ơi.
Tớ vừa mới bị một thằng khốn nạn không biết điều lừa hết hai tỷ bạc.
Nhờ giúp đỡ.”
Có người lập tức trả lời trong nhóm.
“Mẹ nó.
Ai lớn gan lớn mật dám bắt nạt cả cô cả nhà họ Văn vậy? Không muốn sống nữa hả?”
“Văn Thư đã lên tiếng rồi thì ai dám từ chối? Tên tuổi địa chỉ nhà thằng đó đâu, nói tớ biết để tớ tới giẫm lên mặt nó.”
“Ôm thương Văn Thư nè, Văn Thư đừng khóc nha.
Chị em đang bận làm tóc này, cưng muốn báo thù thế nào đây, nói chị em nghe nào?”
“…”
Mặt Văn Thư thoáng lạnh, gõ từng chữ một: “Chị em chuẩn bị sẵn tinh thần đi, có thông tin gì tớ sẽ nhắn mọi người ngay.
Tớ đang bận tham gia buổi đấu thầu rồi, bàn sau nha.”
Cô ta để điện thoại xuống rồi nhìn Hạ Niệm Chân với vẻ âm u tăm tối, nhíu mày cười khẩy: “Biết điều thì mau bảo thằng chồng rác rưởi của cô quỳ xuống xin lỗi đi, nếu không tôi nghĩ chắc cô không còn cơ hội để gặp cái thứ rác rưởi cô tha ngoài đường về nữa đâu.”
“Tôi cấm cô không được nói về Vương Đông Quân như thế.” Hạ Niệm Chân nhíu mày thật chặt.
Tuy mấy năm nay có rất nhiều người chạy đến móc mỉa Vương Đông Quân trước mặt cô nhưng Hạ Niệm Chân không hề đáp trả thay anh dù chỉ một lần, suy cho cùng tất cả những lời họ nói đều là sự thật.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi rồi.
Gần đây, biểu hiện của Vương Đông Quân luôn vượt ra ngoài sự dự đoán của cô và giúp cô thoát khỏi những tình huống khó khăn rất nhiều lần, Hạ Niệm Chân biết ơn những điều đó.
Về mặt