Thấy Vương Đông Quân nhăn mặt như bị táo bón, Hạ Niệm Chân bèn nhíu mày khó hiểu hỏi: "Ăn cơm với bạn học thôi mà có khó khăn gì lắm đâu?
"Khụ khụ.
Chuyện là vầy, bạn học anh hơi bận bịu tý nên gần đây cứ bay ra nước ngoài công tác suốt không có ở đây, khi nào cậu ấy về và sắp xếp được thời gian thì anh sẽ hỏi chuyện mời cơm sau, ha ha." Vương Đông Quân cười khổ giải thích.
"Thôi được rồi." Hạ Niệm Chân hơi thất vọng chu miệng: "Thảo nào sáng nay chúng ta lại không thấy người đó trong buổi họp cạnh tranh gói thầu mà lại để phó tổng giám đốc Huỳnh đứng ra điều hành mọi chuyện."
Thấy thái độ của Hạ Niệm Chân, Vương Đông Quân khá là tò mò hỏi: "Ồ, nghe có vẻ như em đang để ý để tứ gì với bạn học anh thì phải đấy nhỉ?
"Anh đi chết đi." Hạ Niệm Chân trợn trừng mắt nhéo cánh tay anh thật mạnh rồi lại nghiêm túc nói: "Anh nghĩ Hạ Niệm Chân này là loại phụ nữ thế nào vậy? Tuy chúng ta vẫn chưa quan hệ vợ chồng với nhau trong suốt ba năm kết hôn như một khi chưa ly hôn thì em vẫn cố không vi phạm luật hôn nhân và gia đình.
Anh rõ chưa hả?"
"Biết rồi, biết rồi."
"Hừ.
Thế còn nghe được." Hạ Niệm Chân rụt tay về: "Ăn no rồi, em lên lầu tắm rửa cái cho nhẹ người đây, anh dọn bàn đi."
Cô để lại những lời đó rồi đứng dậy đi về phía nhà tắm.
Vương Đông Quân ngồi bên bàn ăn cười khổ.
Thật ra anh định nói rằng dù Hạ Niệm Chân có thích chủ tịch mới của bất động sản Vạn Lộc cũng chẳng sao cả, vì đằng nào người đó cũng là anh thôi.
Tự cắm sừng mình vẫn còn ngon nghẻ hơn bị cắm sừng chán.
Nhưng câu trả lời của thực ra Hạ Niệm Chân vẫn làm anh thấy hết sức bất ngờ và cực kì cảm động.
Ha ha.
Cưới được người vợ thế này đúng là đáng đồng tiền bát gạo.
Vương Đông Quân vui như mở cờ trong bụng đi dọn đĩa thức ăn thừa rồi thả chén đũa vào bồn rửa.
Chẳng mấy chốc Hạ Niệm Chân đã tắm xong và quấn khăn tắm bước ra.
Dù sống dưới mái hiên này ba năm nay rời nhưng ánh mắt Vương Đông Quân vẫn bị Hạ Niệm Chân thu hút như lần đầu tiên, từ vẻ ngoài xinh đẹp cho đến cốt cách bên trong đều hoàn hảo không chút tì vết.
Sau khi tắm xong cô lại càng giống đóa hoa sen trong sáng và thuần khiết vươn lên khỏi mặt nước.
Chỉ là vẻ đẹp đó trong mắt Vương Đông Quân chẳng khác gì hàng trưng bày, được ngắm nhưng không được táy máy chạm tay vào.
Hạ Niệm Chân không để ý tới ánh mắt Vương Đông Quân đang nhìn mình chằm chằm.
Cô ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân nói với anh: "Đứng đó ngơ ngác làm gì thế? Mau qua đây lấy máy sấy thổi tóc cho em đi."
"Hả? À được được." Vương Đông Quân luôn miệng đáp, anh nhanh chân chạy sang tìm máy sấy rồi bắt đầu thổi khô tóc cho Hạ Niệm Chân.
Vù vù vù.
Hương hoa thơm ngát trên mái tóc Hạ Niệm Chân theo gió bay vào mũi anh, ngửi thử chút thôi là đủ để anh say đắm.
Bấy giờ, Hạ Niệm Chân đang cúi đầu vuốt tóc lại cho vào nếp và từ góc độ này anh có thể nhìn thấy chiếc khăn tắm.
Chậc chậc.
Trông dáng người cô mảnh mai thon thả là thế nhưng vẫn có những chỗ căng tròn bắt mắt đến lại.
Nói chung là chắc chắn sau này anh với mấy đứa con nhà mình có thể ăn thật no nê.
"Hỏi anh chuyện này được không?" Hạ Niệm Chân đột ngột lên tiếng ngắt ngang mạch suy nghĩ của Vương Đông Quân.
"Chuyện gì cơ?"
"Tuy bạn học cũ anh là chủ tịch bất động sản Vạn Lộc và anh cũng gom đủ mấy chục tỷ đưa cho nhà họ Hạ nhưng em vẫn thấy anh quá liều, quá mạo hiểm khi ký kết bản thỏa thuận cá cược đó với đám người kia.
Với lượng vật liệu xây dựng bất động sản Vạn Lộc yêu cầu, thật lòng em không thể nghĩ ra được một công ty nào có thể cung cấp đủ số lượng đó ngoài Vạn Lộc.
Với năng suất của công ty chi nhánh em đang phụ trách thì ba tháng còn làm không được nữa là ba ngày, rốt cuộc anh định hoàn thành nó thế nào đây?"
Vương Đông Quân chẳng nói chẳng rằng, im lặng đứng sấy tóc.
"Em đã thử nghĩ ra một cách đó là dùng tiền mua lại hết tất cả vật liệu xây dựng từ các công ty khác để đạt đủ chỉ tiêu về số lượng chúng ta đang cần nhưng đó là một số tiền khổng lồ mình không hề có đủ.
Hơn nữa anh chỉ báo giá cho người ta một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ thôi.
Ầy...!Có mấy lời không được hay ho lắm nhưng em vẫn phải nói thẳng, lần này anh đã hành động quá nông nổi rồi..."
"Thuyền đến đầu cầu tự động thẳng.
Em hãy tin anh." Vương Đông Quân tự tin nói.
"Hứ." Hạ Niệm Chân bĩu môi: "Tới lúc nào rồi vẫn còn mạnh miệng, dù bạn học cũ anh là chủ tịch của bất động sản Vạn Lộc thì đây cũng không phải là chuyện người ta nói giúp là giúp được.
Thôi để em tự nghĩ cách vậy, làm hết sức mình rồi ngồi nghe ý trời thôi.
Hạ Niệm Chân sẽ không bị đánh bại dễ dàng thế đâu"
Nói xong cô còn giơ cánh tay trắng như tuyết lên rồi siết lại thành nắm đấm quơ quơ và tất cả đều lọt vào mắt Vương Đông Quân, anh chỉ thấy cô gái này thật đáng yêu.
"Sấy thế là